Chùm thơ 230

Đăng lúc: Chủ nhật - 02/08/2015 17:22 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong
CHÙM THƠ 230
CN 18 TN B, 02-8-2015
PM. CAO HUY HOÀNG
 

 
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 6, 24-35).
 
Khi ấy, lúc đám đông thấy không có Chúa Giêsu ở đó, và môn đệ cũng không, họ liền xuống các thuyền và đến Caphar-naum tìm Chúa Giêsu. Khi gặp Người ở bờ biển bên kia, họ nói với Người rằng: "Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ?" Chúa Giê-su đáp: "Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi tìm Ta, không phải vì các ngươi đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh no nê. Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời, là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi. Người là Đấng mà Thiên Chúa Cha đã ghi dấu".
Họ liền thưa lại rằng: "Chúng tôi phải làm gì để gọi là làm việc của Thiên Chúa?" Chúa Giêsu đáp: "Đây là công việc của Thiên Chúa là các ngươi hãy tin vào Đấng Ngài sai đến".
Họ thưa Chúa Giêsu: "Ngài sẽ làm dấu lạ gì để chúng tôi thấy mà tin Ngài? Ngài làm được việc gì? Cha ông chúng tôi đã ăn manna trong sa mạc, như đã chép rằng: "Người đã ban cho họ ăn bánh bởi trời". Chúa Giêsu đáp: "Thật, Ta bảo thật các ngươi, không phải Môsê đã ban cho các ngươi bánh bởi trời, mà chính Cha Ta mới ban cho các ngươi bánh bởi trời đích thực. Vì bánh của Thiên Chúa phải là vật tự trời xuống, và ban sự sống cho thế gian".
Họ liền thưa Người rằng: "Thưa Ngài, xin cho chúng tôi bánh đó luôn mãi". Chúa Giêsu nói: "Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai đến với Ta, sẽ không hề đói; ai tin vào Ta, sẽ không hề khát bao giờ".
 
Đó là lời Chúa.
 
HƯƠNG NAM
 
BÁNH BAN SỰ SỐNG
 
 
 
Có sự sống muôn đời của Thiên Chúa
Trong mỗi con người đẹp đẽ, xinh tươi
Từ thuở bắt đầu là một cái phôi
Đến nên hình nên dạng, rồi hiện hữu
 
Dẫu ai có biết hay không màng chi tới
Thì sự sống Người vẫn diệu vợi thâm sâu
Trái tim kia gẫm được lẽ nhiệm màu
Trí hiểu kia suy được điều cao cả
 
Nhưng cõi phù phàm có bao điều xinh quá
Mà thời gian vội vả tựa thoi đưa
Nên lòng người còn thèm khát chưa bưa
Ăn mấy nữa con mắt đời vẫn đói
 
Cả con nữa trong đám người mòn mỏi
Tìm của ăn hư nát cõi phù phàm
Bởi nặng lòng vì một nỗi tham lam
Tưởng sống mãi trên trần gian chóng vánh
 
Con sẽ chuốc vào thân bao bất hạnh
Khi không màng đến tấm bánh trường sinh
Vì đời con mất sự sống thần linh
Bánh tế sinh của mối tình thương xót
 
Xin cho con thôi khát khao lầm lạc
Và trở về với Thánh Thể Giê-su
Để thưởng nếm hương vị cõi thiên thu
Nơi Tấm Bánh thực bởi trời ban xuống…
 
Hương Nam, 28-7-2015


XÓT THƯƠNG ĐOÀN LÊ DÂN
 
 
 
nhìn chúng con như một đoàn lê dân
trên hành trình về nghìn trùng bi đát
mỗi ngày đời thêm gần nơi hư nát
Chúa không thể chẳng đau xót, chạnh thương
 
bởi tình yêu là nhân hậu, khiêm nhường
là bước xuống tận mười phương cùng thấp
là sẻ chia kiếp lầm than tràn ngập
đến quên mình, đến bầm dập, nát tan
 
như hạt miến nên tấm bánh trần gian
chịu bóc lột, chịu giã ngang, nghiền dọc
đã yêu rồi, không lẽ nào phải khóc
cứ nín thinh giữa tang tóc tơi bời
 
Chúa thương ban đây tấm bánh bởi trời
là Con Một Dấu Yêu, Người yêu dấu
chịu muôn nỗi đau, kẻ phàm khôn thấu
nên lương thần cho đám đói, lê dân
 
ôi! của ăn mỹ vị của thiên thần
rày đã nên của ăn người dương thế
Tấm Bánh Trời là hồng ân Thánh Thể
nuôi dân Người vượt dâu bể trầm luân
 
Tấm Bánh Người khai mở một mùa xuân
mùa hy vọng, mùa trường sinh, bất diệt
xin cho con yêu nồng nàn tha thiết
và khát khao dự tiệc Thánh Thể Người
 
 
Hương Nam, 30-7-2015
 
BA CHUÔNG
 
BÁNH TRƯỜNG SINH
 
 
 
Bánh bởi đất làm no, nhưng không thỏa
Có chăng là tạm lót dạ, qua cơn
Chiều nay đói, chiều mai lại đói hơn
Ăn rồi lại đói, đói rổi ăn lại
 
Hạnh phúc đời nơi đâu mà khát mãi
Chợt hồng, xanh, chợt tím tái bi thương
Mộng thường thôi trong cõi động vô thường
Cũng không thể khi vừng dương còn bước
 
Ngày với đêm mà không sao hiểu được
Huống trăm năm trong một cuộc làm người
Còn đói hoài, còn khát mãi khôn nguôi
Biết tìm đâu nơi nghỉ ngơi thanh thản
 
Chúa thấu tỏ đời con người hữu hạn
Bởi một lần bội phản Đấng Yêu Thương
Đành mất đi hạnh phúc cõi thiên đường
Tự chuốc họa cảnh đoạn trường hư nát
 
Ngắn thời gian, mà dài bao khao khát
Mộng vô biên giữa tan tác phù vân
Một tình yêu cúi thấp tới phàm trần
Nên địa chỉ ban vô ngần hạnh phúc
 
Bánh Bởi Trời mới chính là bánh thực
Bánh Trường Sinh chỉ trong Đức Giê-su
Cho con thôi đói khát của hư phù
Hạnh phúc thật, thiên thu, trong tình Chúa.
 
Ba Chuông, 29-7-2015

GÃ TUẦN PHIÊN
 
DẪU CÓ MUỘN MÀNG
 
 
 
Sao cứ để lòng mình vương vấn mãi
Mùi sơn hào, hải vị cuối mùa trăng
Hương mỹ tửu, mỹ nhân giữa sông Hằng
Chưa thỏa chí đấng hùng anh hảo hớn
 
Sao cứ để khát khao phàm lởn vởn
Lúc xuân tàn, hạ úa thu nhường đông
Chửa nghe lời réo gọi của hư không
Còn ngúng nguẩy, còn phiêu bồng mây gió
 
Sao cứ để linh hồn mình ở trọ
Trong xác thân không còn chỗ trú chân
Bởi ắp đầy thứ chóng vánh phù vân
Tưởng hạnh phúc, hóa mê lầm ảo giác
 
Sao cứ để linh hồn ra xơ xác
Đói bốn mùa, ngơ ngác, khát quanh năm
Chẳng đoái hoài thăm viếng, chẳng bận tâm
Rồi sao nữa cuối đường hầm vượt tuyến
 
Chẳng còn gì đáng để lòng lưu luyến
Chỉ tiếc một đời lo chuyện xác thân
Giờ này đây dẫu có lắm muộn màng
Xin Thánh Thể nuôi hồn đang đói khát…
 
gã tuần phiên, 28-7-2015
 
 
THÈM THUỒNG
 
 
 
con đã ăn Chúa, bánh bởi trời,
mà vẫn thèm thuồng bánh bởi đất
con tin Chúa là nguồn sự thật
mà vẫn đắm chìm sự dối gian
 
con đổ thừa bánh đất thơm ngon
bổ sức con yên lòng phục vụ
con biện minh nếu con không dối
thì người ta cũng dối gian con
 
ai biết mình dại dột, khôn ngoan
chỉ biết đàng hoàng là chết đói
phải làm sao, xin Ngài hãy nói
này con trong cái túi tham lam

việc hôm nay Chúa bảo con làm
là TIN Đức Giê-su, Con Chúa
hóa ra lâu này con lần lựa
nửa tin, nửa ngờ, nửa lan man
 
xin cho con Đức Tin vững vàng
để chẳng còn tham bánh bởi đất
Đức Giê-su chính là Bánh Thật
đủ cho con hạnh phúc trường sinh…
 
gã tuần phiên, 27-7-2015
 
 
ĐÓI CHÚA
 
 
 
như hoa đã tàn, hồng nhan đã úa
chiều bên hiên ràn rụa vạn niềm đau
bởi hồn con vắng Chúa từ rất lâu
chẳng biết đói, chẳng khát khao thèm muốn
 
không chỉ là tội nhân mê ăn uống
mà còn mang tội hờ hững vô tâm
một tình yêu hy hiến trong lặng thầm
thịt nên bánh, máu nên chung mỹ tửu
 
con cứ tưởng cũng chỉ là bánh rượu
chẳng hơn gì lương thực của trần gian
nào có hay ngọc thể vua thiên đàng
nuôi người thế bình an về quê thật
 
bánh bởi trời, của thường sinh duy nhất
cho con người sống lại cõi muôn thu
bánh bởi trời, tấm bánh Đức Giê-su
rất nhân hậu, đầy khiêm nhu, thương xót
 
phút lâm chung linh hồn con thoi thóp
sức kiệt cùng lê bước nổi về đâu
cho con một lần đói Chúa Chúa ơi
được ăn Chúa, hồn rạng ngời hy vọng
 
của ăn đàng giúp con về nguồn sống
lượng từ bi mở cánh cổng thiên thu
bánh bởi trời, tấm bánh Đức Giê-su
con đói lắm, xin người thương, đói lắm…
 
gã tuần phiên, 26-7-2015

PDF
 
 
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 10 trong 2 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 
Tin Giáo phận