Thứ Bảy tuần 2 thường niên

Đăng lúc: Thứ bảy - 21/01/2017 02:23 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong
Thứ Bảy tuần 2 thường niên – Thánh Anê, trinh nữ, tử đạo. Lễ nhớ.

"Những thân nhân của Người nói: Người đã mất trí".

 

* Anê là một thiếu nữ Rôma, mới từ mười hai đến mười lăm tuổi đã tình nguyện chết vì đức tin khi cuộc bách hại của hoàng đế Đi-ô-cơ-lê-xi-a-nô tới hồi khốc liệt nhất (năm 305).

Đó là sự việc thánh Am-rô-xi-ô đã ghi lại, và là lý do khiến Hội Thánh Rôma tưởng nhớ thánh nữ với hết tình yêu mến.

 

LỜI CHÚA: Mc 3, 20-21

Khi ấy Chúa Giêsu cùng các môn đệ trở về nhà, và dân chúng đông đảo lại đổ xô tới, đến nỗi Người không dùng bữa được.

Những thân nhân của Người hay tin đó, liền đi bắt Người, vì họ nói: "Người đã mất trí".

 

 

Suy Niệm 1: Vai trò của gia đình

Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta suy nghĩ về tương quan với Chúa Giêsu và gia đình của Ngài, để từ đó rút ra những bài học thực tiễn về vai trò gia đình đối với con người.

Chúa Giêsu đã sinh ra và lớn lên trong một gia đình. 33 năm sống kiếp làm người, Ngài đã sống 30 năm với gia đình. Hơn nữa, cũng như bất cứ một người Á Ðông nào, Chúa Giêsu rất xem trọng những mối giây liên hệ thân thuộc: trong ba năm rao giảng công khai, Ngài vẫn tìm dịp trở về thăm làng cũ, và giữa lúc Ngài bận bịu với sứ vụ công khai, bà con thân thuộc của Ngài vẫn tìm đến thăm Ngài. Quả thật, Chúa Giêsu xem trọng những liên hệ máu mủ và tình bà con xóm giềng, Ngài quý trọng gia đình; Ngài đề cao sự thánh thiêng và bất khả phân ly của giây hôn phối. Tuy nhiên, Chúa Giêsu không lập gia đình; trong ba năm thi hành sứ vụ công khai, Ngài sống xa gia đình, không nhà, không cửa.

Như vậy, đối với Chúa Giêsu, trên cõi đời này, gia đình cũng như mọi thứ định chế khác của loài người đều không phải là những giá trị tuyệt đối. Chỉ có một giá trị tuyệt đối, đó là con người, bởi có con người mới có một vận mệnh vĩnh cửu. Tất cả đều hiện hữu vì con người. Trong Kinh Tin Kính, Giáo Hội tuyên xưng: "Vì loài người chúng tôi và để cứu rỗi chúng tôi, Người đã từ trờ xuống thế". Như vậy, ngay cả mầu nhiệm Nhập Thể cũng là vì con người. Chính Chúa Giêsu đã tuyên bố rằng Ngài đến để phục vụ, chứ không phải để được phục vụ; nếu Con Thiên Chúa nhập thể là để phục vụ con người, thì huống chi những định chế của xã hội loài người. Tất cả đều hiện hữu vì con người: gia đình cũng như xã hội hiện hữu vì con người, chứ không phải con người vì gia đình và xã hội.

Từ cái nhìn trên đây của Chúa Giêsu về gia đình, chúng ta có thể thấy được vai trò của gia đình và một cách cụ thể mục đích của việc giáo dục trong gia đình. Trong tuyển tập "Giới Luật Yêu Thương", Ðức Cha Bùi Tuần đã có một phân tích sâu sắc về mục đích của việc giáo dục gia đình, Ngài viết:

"Các bậc cha mẹ muốn biết xưa nay mình nhằm mục đích gì trong việc giáo dục con cái, thì hãy xét xem ta thường muốn gì, chờ đợi gì ở con cái. Có phải muốn chúng nên giàu sang không? Có phải chờ đợi ở chúng một lợi lộc vật chất chăng? Không thiếu những cha mẹ nhắm cái đó khi giáo dục con cái. Những hy vọng đó không phải là xấu, nhưng chắc chắn không phải là chính mục đích mà cha mẹ phải nhắm để đưa con cái mình đi tới. Mục đích chính đó là gì?"

Mục đích đó là giúp chúng nên người với tất cả ý nghĩa cao đẹp của nó. Mà nên người trước hết là thực hiện đầy đủ ý nghĩa câu nói quen thuộc: "Con người, đầu đội trời, chân đạp đất". Chân đạp đất là thái độ phải thắng dẹp những lôi cuốn tội lỗi thế tục, là đạp lên trên những gì làm cho mình ra hèn như cát bụi, là đạp lên trên những gì đưa ta xuống đất, xuống địa ngục. Nếu chân đạp đất chỉ những sự phàm trần, thì đầu đội trời chỉ những sự siêu phàm. Ðầu đội trời chi thái độ vươn lên những gì cao thượng, đầu đội trời chỉ sự cố gắng phóng mình tới lý tưởng xa vời, đầu đội trời chỉ sự hướng tâm con người về mục đích ở tận bên kia thế giới, đầu đội trời chỉ nỗ lực băng mình lên cao để tìm về quê hương trên trời.

Những suy tư của Ðức Cha Bùi Tuần gợi lại cho chúng ta câu nói của Chúa Giêsu với cha mẹ Ngài khi hai Ðấng gặp lại Ngài trong Ðền Thờ Yêrusalem: "Cha mẹ không biết con phải lo việc Cha con sao?" Ðầu đội trời chính là lo việc Cha trên trời, là hướng về trời cao, là sống cho những giá trị vĩnh cửu. Nên người thực sự là sống đúng ý nghĩa ba chữ "đầu đội trời", và đó phải là mục đích của giáo dục gia đình, bất cứ hành động nào đi ngược mục đích ấy đều là phản giáo dục.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta tự vấn lương tâm xem đâu là những giá trị đích thực mà chúng ta đang theo đuổi và muốn truyền đạt cho người khác. Nguyện xin Ðấng là Ðường, là Sự Thật và là Sự Sống soi sáng và hướng dẫn chúng ta.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 2: Người đã mất trí

Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được. Thân nhân của người hay tin ấy, liền bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí. (Mc. 3, 20-21)

Thân nhân của Chúa Giêsu đã không được chiều chuộng cho lắm. Buổi đầu khi Người xuất thân đi rao giảng, nhứng người thân của Chúa đã phải chịu nỗi phiền hà là có liên hệ bà con với một con người kỳ quặc, tự cao. Sau này khi Chúa Giêsu đã có tiếng tăm rồi và bà con muốn tới gặp Người thì lại bị rầy la, khi Người nói: “Ai là anh chị em tôi?”

Phần chúng ta, chúng ta có hạnh phúc vì được kể vào hàng bà con thân thích mới này- chúng ta sung sướng được gọi là anh là chị của Đức Kitô. Nhưng vấn đề Phúc âm hôm nay đặt ra cho ta là hãy tìm xem liệu ta có nét nào giống với đám bà con ấy là những người đã coi Chúa Giêsu như kẻ “phá rối” cần sớm cho vào “nhà nghỉ mát” không?

Tại sao có sự phiền hà này

Ta có thể hiểu thế nào về phản ứng của những thân nhân ấy? Phản ứng này một phần lớn là Do thái độ tự phụ của Chúa Giêsu dám coi mình là “Con Người”. Với danh xưng này, Người đòi buộc người ta phải nhìn nhận mình là một nhân vật của Truyền thống có quan hệ thân cận độc nhất vô nhị với Đức Giavê Vì thế, là thân nhân của một con người tự phụ, một anh “ngộ đạo”, thì chẳng có gì là vinh quang cả! Tốt hơn là nên coi Người như một người khùng thay vì đưa ra tòa hoặc bịt miệng Người lại.

Còn chúng ta có “giam tù” Người không?

Những thân nhân của Chúa Giêsu có lập trường rõ ràng. Còn ý định của chúng ta lại tế nhị hơn. Hãy coi xem.

Chúng ta không nói rằng Chúa Giêsu đã mất trí. Nhưng chúng ta để trong ngoặc đơn những đòi hỏi gắt gao nhất của Người.Ta có can đảm như thế nào khi làm chứng Người là Thiên Chúa? Ta làm chứng gì về sự Phục sinh của Người?

Chúng ta không muốn bắt Người để tống vào ngục, nhưng chúng ta gác ra một bên những yêu sách quyết liệt nhất của Người: “… Hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo … rồi hãy đến theo Tôi!” - “Phúc thay ai xây dựng hòa bình! Phúc thay ai hiền lành!”

Bôi bác Tin mừng của Đức Kitô, làm méo mó chân dung Người, đòi Phúc âm phải hợp với lý luận, đó chính là một cách thế nào đó đã giam giữ Đức Kitô vậy.

 

Suy nim 3:

Bài Tin Mừng hôm nay thật là ngắn, chỉ gồm có hai câu. 
Nhưng câu chuyện kể lại có thế làm chúng ta bối rối. 
Đức Giêsu đã gặp sự chống đối từ phía các kinh sư và người Pharisêu. 
Bây giờ Ngài lại gặp sự hiểu lầm từ phía những thân nhân, 
trong đó có thể có thân mẫu của Ngài (x. Mc 3, 31).

Khi  Đức Giê su và các môn đệ trờ về nhà ở Caphácnaum, 
đám đông lại kéo đến. 
Nhu cầu thật lớn lao và thúc bách  khiến cả nhóm không thể nào có giờ ăn. 
Thân nhân của Ngài nghe tin ấy thì hốt hoảng. 
Có lẽ họ đã đi từ quê làng Nadarét đến để gặp Đức Giêsu. 
Họ nghĩ Ngài bị mất trí và họ muốn lôi Ngài về lại quê nhà. 
Họ sẵn sàng dùng sức mạnh để ép Đức Giêsu phải đi.

Kể cũng lạ nếu chỉ dựa vào chuyện Đức Giêsu không ăn 
để vội vã kết luận là Ngài mất trí. 
Các thân nhân chẳng để ý đến chuyện đám đông chạy đến với Ngài 
để được trừ quỷ, được chữa bệnh và để được nghe giảng. 
Làm sao một người mất trí có thể làm được những việc như thế ? 
Xem ra họ không hiểu mấy về con người và sứ mạng của Đức Giêsu.

Thật ra dưới mắt của các thân nhân, 
Đức Giêsu có những điều chẳng bình thường chút nào. 
Ngài đã không lập gia đình như những thanh niên khác. 
Ngài đã bỏ nghề thợ mộc ở Nadarét để lang thang khắp đó đây. 
Dù không phải là người học thức, 
Ngài đã chiêu tập một nhóm môn đệ chủ yếu là dân đánh cá, 
đã giao du với những hạng người nên tránh, đã dám đụng độ với các kinh sư, 
và bây giờ Ngài đang mê mệt với một đám đông cuồng nhiệt theo Ngài. 
Họ tự hỏi ông Giêsu, người thân của họ, có vấn đề gì về tâm lý không, 
có rơi vào tình trạng hoang tưởng tự đại không.

Chúng ta cần nhiều thời gian để hiểu được sự “mất trí” của Đức Giêsu. 
Quan hệ máu mủ có khi lại làm cản trở việc nhận ra Ngài là ai. 
Đức Giêsu bao giờ cũng vượt trên những gì chúng ta thường nghĩ. 
Cần thấy được sự khôn ngoan và lòng nhân hậu của Thiên Chúa 
nơi sự “mất trí” và điên rồ của Đức Giêsu trên thập giá (1 Cr 1, 18).

Cầu nguyn:

Lạy Chúa Giêsu, 
dân làng Nadarét đã không tin Chúa 
vì Chúa chỉ là một ông thợ thủ công. 
Các môn đệ đã không tin Chúa 
khi thấy Chúa chịu treo trên thập tự. 
Nhiều kẻ đã không tin Chúa là Thiên Chúa 
chỉ vì Chúa sống như một con người,

Cũng có lúc chúng con không tin Chúa 
hiện diện dưới hình bánh mong manh, 
nơi một linh mục yếu đuối, 
trong một Hội thánh còn nhiều bất toàn.

Dường như Chúa thích ẩn mình 
nơi những gì thế gian chê bỏ, 
để chúng con tập nhận ra Ngài 
bằng con mắt đức tin.

Xin thêm đức tin cho chúng con 
để khiêm tốn thấy Ngài 
tỏ mình thật bình thường giữa lòng cuộc sống.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

 

 SUY NIỆM:

Bài Tin Mừng của Thánh Lễ hôm nay kể lại cách Đức Giê-su kêu gọi các tông đồ. Chiêm ngắm ơn gọi của các ngài, sẽ làm cho chúng ta hiểu sâu xa hơn ơn gọi của chính chúng ta, bởi vì ơn gọi của các Tông Đồ là khuôn mẫu của mọi ơn gọi.

1. Người gọi những kẻ Người muốn

Trước hết, chúng ta được mời gọi nhận ra rằng, ơn gọi của các tông đồ phát xuất từ chính ý muốn của Đức Giê-su:

Khi ấy, Đức Giêsu lên núi và gọi những ai Người muốn. Các ông đến với Người. (Mc 3, 13)

Cũng thế, ơn gọi của chúng ta đến từ chính ý muốn của Chúa: Chúa gọi đích danh từng người chúng ta và chúng ta tự nguyện đáp lại. Cho dù khi đến với Chúa trong một ơn gọi, chúng ta có nhiều động lực hay lí do khác nhau. Nhưng với thời gian, nhất là trong thời gian chuẩn bị hay thời gian huấn luyện trong sống Thánh Hiến, chúng ta được mời gọi đặt cuộc đời của mình trên nền tảng tận cùng là “Ơn Được Gọi”, nghĩa là chính ý muốn của Chúa. Nếu ơn gọi của chúng ta đặt trên một nền tảng khác, thì chắc chắn sẽ sụp đỗ, không sớm thì muộn; và sụp đổ ngay từ bên trong.

Nhưng Chúa muốn gọi chúng ta từ khi nào? Chúng ta nghe được tiếng gọi của Chúa vào một lúc nào đó trong cuộc đời, nhưng theo Thánh Phaolô, Chúa đã gọi và chọn chúng ta ngay từ trong bụng mẹ và từ trước muôn đời (x. Gl 1, 15 và Eph 1, 4). Xác tín được Chúa gọi, không chỉ một lần là xong, nhưng phải được xác tín lại hằng ngày; chúng ta cần làm mới lại ơn được gọi mỗi ngày, như thể ngày nào chúng ta cũng nghe được tiếng Chúa gọi.

2. Người gọi những ai?

Bài Tin Mừng theo thánh Mác-cô nêu đích danh từng người được Đức Giê-su kêu gọi:
Người lập Nhóm Mười Hai và đặt tên cho ông Si-môn là Phê-rô, rồi có ông Gia-cô-bê con ông Dê-bê-đê, và ông Gio-an em ông Gia-cô-bê -Người đặt tên cho hai ông là Bô-a-nê-ghê, nghĩa là con của thiên lôi-, rồi đến các ông An-rê, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Ta-đê-ô, Si-môn thuộc nhóm Quá Khích, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt là chính kẻ nộp Người. (c. 16-19)

Như thế, Chúa gọi đích danh từng người: Phêrô, Giacôbê, Gioan… Cũng vậy, Chúa cũng đã gọi tên từng người chúng ta một cách đích danh. Và các môn đệ được Chúa gọi, khi các ông vẫn như các ông là, nghĩa là vẫn còn đầy giới hạn, còn bất toàn như chính chúng ta. Vì thế, như các tông đồ và nhất là như tông đồ Phê-rô, ơn gọi của chúng ta đặt nền tảng trên tình yêu nhưng không và lòng thương xót của Chúa: 
Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi… Bấy giờ Đức Giê-su bảo ông Si-môn: “Đừng sợ!” (Lc 5, 8 và 10)

Và con số được gọi là Mười Hai. Điều này có nghĩa là số người được gọi là xác định, không có may rủi. Mỗi lớp tập hay mỗi lớp khấn, chúng ta thường so sánh hơn kém, nhiều ít. Nhưng trong Chúa, số người được gọi là xác định từ trước muôn đời.

3. Người gọi để làm gì?

Nhưng Đức Giê-su gọi những kẻ Người muốn để làm gì? Như bài Tin Mừng theo thánh Mác-cô kể lại:

Người lập Nhóm Mười Hai, để các ông ở với Người, và để Người sai các ông đi rao giảng, với quyền trừ quỉ. (c. 14-15)

Ở lại với Đức Giê-su và sau đó, được Ngài sai đi, làm nên hai chiều kích căn bản của đời sống chúng ta, đó là cầu nguyện và hoạt động. Hai chiều kích này đan xen vào nhau trong mỗi ngày sống của chúng ta (cầu nguyện hằng ngày), trong tháng sống (tĩnh tâm tháng), trong năm sống (tĩnh tâm năm) hay trong một giai đoạn huấn luyện hay hành trình ơn gọi đặc biệt.

Chúng ta vẫn sống hai chiều kích này mỗi ngày, hay nói đúng hơn, hai chiều kích này vẫn được ban cho chúng ta mỗi ngày, nhưng dưới ánh sáng của Lời Chúa hôm nay, chúng ta được mời gọi nhận ra đó là những điều Chúa muốn, và rằng đó là những điều làm cho chúng ta trở nên giống Chúa, vì đời sống của Chúa cũng được dệt nên bởi hai chiều kích này: “Khi ấy, Đức Giê-su lên núi”; và Ngài lên núi chính là để cầu nguyện, như lời tường thuật của thánh Luca: “Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa” (Lc 6, 12).

Và để đời sống của chúng ta là một lời rao giảng có năng lực trừ quỉ, và những năng động ma quỉ hủy hoại sự sống của con người (quên ơn, nghi ngờ, ham muốn, ghen tị, bạo lực, tố cáo, lên án, gian dối, cố chấp, không khoan nhượng…), chúng ta được mời gọi ở lại với Đức Giê-su lâu giờ, để lắng nghe Ngài, học với Ngài, hiểu biết Ngài và yêu mến Ngài. Và hơn thế nữa, trở nên một với Ngài, như Ngài trở nên một với chúng ta mỗi ngày qua bí tích Thánh Thể.

Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc

Suy niệm Lời Chúa mỗi ngày – song ngữ

ông ta mất trí

Saturday (January 21): “People were saying of Jesus, ‘He is beside himself’ “

 

Scripture: Mark 3:19b, 20-21   

Then he went home; 20 and the crowd came together again, so that they could not even eat. 21 And when his family heard it, they went out to seize him, for people were saying, “He is beside himself.”

Thứ Bảy     21-1                       Người ta nói về Đức Giêsu rằng “Ông ta đã mất trí”

 

Mc 3,19b.20-21

19b Người trở về nhà;20 và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được.21 Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.

Meditation: Is the Lord Jesus honored in your home? Why would Jesus’ relatives be so upset with him when he began his public ministry? On one occasion Jesus remarked that a man’s enemies will be the members of his own household (Matthew 10:36). The Gospel of Mark records the reaction of Jesus’ relatives when he went home: they came to seize him. They, no doubt, thought that Jesus must have gone mad or become a religious fanatic. How could a good home-body from Nazareth leave his carpentry trade and go off to become a traveling preacher? To their way of thinking, Jesus had thrown away the security and safety of a quiet and respectable life close to his family and relatives. 

 

Jesus probably expected to meet opposition from the highest religious authorities in Jerusalem. For him to meet opposition from his own relatives must have been even harder. When we choose to be disciples of the Lord Jesus and to follow his will for our lives, we can expect to meet opposition from those who are opposed to the Gospel message and Christian way of life. But the hardest opposition may actually come from someone close to us, a family member or close friend who doesn’t want us to take the Gospel message too seriously. Jesus met opposition – whether from family, friend, or foe – with grace and determination to fulfill his Father’s will. Are you ready to obey and follow the Lord Jesus even if others oppose your doing so?

“Lord Jesus, may I always put you first and find joy in doing your will. May your love and charity grow in me, especially in the face of opposition and adversity.”

Suy niệm: Ðức Giêsu có được tôn kính trong gia đình bạn không? Tại sao những người thân của Ðức Giêsu quá bực tức khi Người khởi đầu sứ mạng công khai của mình? Vào một dịp, Ðức Giêsu đã lên tiếng rằng kẻ thù của chính mình sẽ là người nhà (Mt 10,36). Tin mừng Máccô ghi lại phản ứng của những người thân của Ðức Giêsu khi người trở về làng: họ đến bắt Người. Rõ ràng, họ nghĩ rằng Ðức Giêsu nhất định bị điên rồ hay trở nên quá cuồng tín. Làm thế nào một người chỉ ru rú ở nhà làng Nagiarét rời bỏ nghề thợ mộc để trở thành một nhà giảng thuyết lưu động? Ðức Giêsu đã bỏ qua sự an phận của một đời sống tĩnh lặng và đáng kính đối với gia đình và những người thân của mình.

 

Rất có thể Người gặp sự chống đối từ những người cầm quyền tôn giáo ở Giêrusalem. Đối với Người, đối diện với sự chống đối từ người thân chắc hẳn sẽ khó khăn hơn. Khi chúng ta chọn làm môn đệ của Chúa Giêsu và đi theo ý Người dành cho cuộc đời mình, chúng ta có thể gặp sự chống đối từ những ai chống lại sứ điệp Tin mừng và lối sống Kito giáo. Tuy nhiên, sự chống đối lớn nhất có thể đến từ một số người thân cận với chúng ta, thậm chí từ những người ruột thịt. Ðức Giêsu đương đầu với sự chống đối – từ gia đình, bạn hữu, hay kẻ thù – bằng ơn sủng và quyết định hoàn thành ý định của Chúa Cha. Bạn có sẵn sàng vâng phục và bước theo Chúa thậm chí nếu có người khác chống đối bạn làm điều đó không?

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con đặt để Chúa trên tất cả mọi suy nghĩ và quan tâm của con. Chớ gì con luôn luôn tìm kiếm niềm vui trong việc thực thi ý Chúa, thậm chí trong những lúc khó khăn hay chống đối.

 

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
Tin Giáo phận