Thứ Tư, tuần I mùa Thường Niên

Đăng lúc: Thứ tư - 11/01/2017 03:04 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong
Thứ Tư, tuần I mùa Thường Niên

“NGƯỜI LẠI GẦN, CẦM LẤY TAY…”

16270596329_326afa502f_b

I. LỜI CHÚA: Mc 1, 29-39

29 Vừa ra khỏi hội đường Ca-phác-na-um, Đức Giê-su đi đến nhà hai ông Si-môn và An-rê. Có ông Gia-cô-bê và ông Gio-an cùng đi theo.30 Lúc đó, bà mẹ vợ ông Si-môn đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà.31 Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.

32 Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người.33 Cả thành xúm lại trước cửa.34 Đức Giê-su chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.

35 Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó.36 Ông Si-môn và các bạn kéo nhau đi tìm.37 Khi gặp Người, các ông thưa: “Mọi người đang tìm Thầy đấy! “38 Người bảo các ông: “Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.”39 Rồi Người đi khắp miền Ga-li-lê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.

II. SUY NIỆM:

1. Từ hội đường đến nhà ông Phêrô

Rời khỏi hội đường của người Do-thái, Đức Giêsu đi thẳng tới căn nhà của ông Simon Phêrô. Chúng ta hãy hình dung và chiêm ngắm hành trình mang đầy ý nghĩa này của Đức Giê-su:

– Đó là hành trình từ Cựu Ước sang Tân Ước; từ Israen sang Dân Mới của Đức Chúa, là Giáo Hội; và với hành trình này, Đức Giê-su làm cho lịch sử cứu độ được hoàn tất, nghĩa là đạt tới sự sống mới và sáng tạo mới, ngang qua và bất chấp bệnh tật, tai họa, những thăng trầm, tội lỗi, sự dữ và cuối cùng là chính sự chết.

– Hành trình này của Đức Giê-su còn diễn tả hành trình từ nơi phượng tự sang ngôi nhà của đời sống bình thường, ở đó diễn ra mọi vấn đề của cuộc sống, của thân phận con người, sinh lão bệnh tử; và chính nơi ở đây, niềm tin và ơn gọi của mỗi người được thử thách và qua đó lớn lên, trở nên đích thực, trở nên kinh nghiệm thực sự.

– Ngoài ra, hành trình này còn diễn cách Đức Giê-su gặp gỡ, “mang lấy” và “chia phần” với từng người chúng ta. Nghĩa là, Người không chỉ đi vào tương quan với chúng ta nơi phượng tự hay công cộng, nhưng còn muốn gặp gỡ chúng ta nơi riêng tư nhất, nơi tất cả những gì làm nên con người của chúng ta : nơi ở, gia đình và những người thân yêu của chúng ta.

Trong ơn gọi sống đời sống hôn nhân, cũng như trong đời sống thánh hiến, từ nhà tập đến môi trường tông đồ và sứ mạng, từ lúc tuyên khấn đến đời sống ơn gọi cụ thể, với biết bao mới lạ và thách đố. Nhưng đó lại là môi trường làm cho lòng ước ao dâng hiến và phục vụ trở nên đích thực, và làm cho chúng ta lớn lên trong ơn gọi của Hội Dòng.

Vì thế, chúng ta được mời gọi suy niệm và nhất là chiêm ngắm thật lâu những gì diễn ra trong nhà ông Simon: những gì diễn ra thật đơn sơ, nhưng mang nhiều ý nghĩa cho hành trình đi theo Đức Ki-tô của chúng ta hôm nay.

2. Chữa lành và phục vụ

Trong nhà, có sự hiện diện của người mẹ, bà nằm đó và đang bị sốt nặng; và như bài Tin Mừng kể lại, ngay tối hôm đó, người ta lũ lượt kéo đến nhà: đó là những người bệnh, những người bị quỉ ám, những người đau khổ vì sự dữ đủ loại; và rốt cuộc cả làng kéo đến đứng trước cửa nhà.

Đó là một hình ảnh thật cụ thể diễn tả nhân loại chúng ta: nhân loại có quá nhiều người bệnh. Nhưng trong thực tế, còn có một thứ bệnh không phải thể lí, nhưng lại làm chúng ta tê liệt hơn là bệnh thể lí: chán nản, mất niềm tin, mất hướng đi, thấy cuộc sống vô nghĩa, bi quan về mình, về hoàn cảnh, về người khác, bị hiểu lầm, bỏ rơi, không được lắng nghe hay tin tưởng… Ngoài ra, và ở một mức độ hay một nghĩa nào đó, cũng có nhiều người bị “quỉ ám”, nghĩa là bị Sự Dữ chi phối và làm chủ.

Các môn đệ nói với Đức Giê-su về bà mẹ. Điều này nói lên sự quan tâm chúng ta dành cho nhau trong thực tế và trong lời nguyện, và đó chính là nét thiết yếu làm nên Dân Mới do Đức Giê-su qui tụ. Đức Giêsu đi đến bên bà, cầm tay bà và giúp bà ngồi dậy. Ở đây, chúng ta còn được mời gọi cảm nhận sự thân mật trìu mến. Ơn chữa lành đến từ cuộc gặp gỡ trực tiếp giữa Đức Giê-su và người bệnh. Hình ảnh này còn nói đến ơn phục sinh, nói đến tình yêu, lòng thương xót, lời hằng sống và chính Mình và Máu Ngài làm chúng ta đứng dậy tiếp tục đi, tìm lại hướng đi, ý nghĩa, lòng ước ao phục vụ, ơn gọi. Đó thực là sự sống mới, hình bóng của ơn tái sinh.

Cơn sốt biến mất và bà bắt đầu phục vụ họ, nghĩa là Đức Giêsu và cả nhà. Bà khỏi bệnh và lấy lại sức sống, không chỉ là sức sống thể lý, nhưng là sức sống mới, sự sống mới, vì sự sống này hướng tới việc phục vụ quên mình. Kinh nghiệm của bà cũng phải là kinh nghiệm của chúng ta, của mọi Kitô hữu.

3. Rao giảng và trừ quỉ

Chúng ta được mời gọi nhận ra sự tự do của Đức Giêsu đối với nhu cầu của chính mình và của con người: Đức Giê-su không muốn khơi ra nhu cầu và tìm cách đáp ứng (như nền kinh tế thị trường trong đó chúng ta đang sống); nhưng, Ngài chỉ khơi dậy lòng ước ao Thiên Chúa, có nơi sâu thẳm của con người.

Vì thế, trong thực tế, Ngài đã không làm hết việc, Ngài chỉ chữa nhiều người nhưng không chữa hết mọi người. Do đó, vẫn còn nhiều người nữa đang tìm Ngài, họ còn nhờ các môn đệ đi tìm dùm! Nhưng Đức Giê-su rời nơi đó để đi nơi khác, đến các làng mạc chung quanh, và khắp miền Galilê để rao giảng và trừ quỉ (lưu ý: hoạt động chữa bệnh không được nêu ra).

Ngài dường như chỉ muốn đi lướt qua lịch sử con người, và chỉ dừng lại ở một số thân phận. Bởi vì Ngài chỉ muốn vạch ra cho chúng ta con đường phải đi, con đường dẫn đến ơn chữa lành triệt để và đích thực, đó là ơn chữa lành bởi Thập Gia, như thư Do Thái mặc khải cho chúng ta:

Như vậy, nhờ cái chết của Người, Người đã tiêu diệt tên lãnh chúa gây ra sự chết, tức là ma quỷ, và đã giải thoát những ai vì sợ chết mà suốt đời sống trong tình trạng nô lệ. (Dt 2, 14-15)

* * *

Ơn này sẽ dành cho mọi người thuộc mọi thời và mọi nơi. Và Ngài vẫn cần chúng ta nói cho con người hôm nay về Ngài, và ơn chữa lành triệt để của Ngài, và cách nào đó, chúng ta cũng cần nói cho Ngài về con người hôm nay, như các môn đệ đã làm trong “nhà ông Phêrô”.

Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc
 

Suy niệm Lời Chúa mỗi ngày – song ngữ

unnamed

Wednesday (January 11): Jesus healed many who were sick

 

Scripture: Mark 1:29-39

29 And immediately he left the synagogue, and entered the house of Simon and Andrew, with James and John. 30 Now Simon’s mother-in-law lay sick with a fever, and immediately they told him of her. 31 And he came and took her by the hand and lifted her up, and the fever left her; and she served them. 32 That evening, at sundown, they brought to him all who were sick or possessed with demons. 33 And the whole city was gathered together about the door. 34 And he healed many who were sick with various diseases, and cast out many demons; and he would not permit the demons to speak, because they knew him. 35 And in the morning, a great while before day, he rose and went out to a lonely place, and there he prayed. 36 And Simon and those who were with him pursued him, 37 and they found him and said to him, “Every one is searching for you.” 38 And he said to them, “Let us go on to the next towns, that I may preach there also; for that is why I came out.” 39 And he went throughout all Galilee, preaching in their synagogues and casting out demons.

Thứ Tư     11-1         Đức Giêsu chữa lành nhiều người bệnh tật     

 

Mc 1,29-39

29 Vừa ra khỏi hội đường Ca-phác-na-um, Đức Giê-su đi đến nhà hai ông Si-môn và An-rê. Có ông Gia-cô-bê và ông Gio-an cùng đi theo.30Lúc đó, bà mẹ vợ ông Si-môn đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà.31 Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.32 Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người.33 Cả thành xúm lại trước cửa.34 Đức Giê-su chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.35 Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó.36 Ông Si-môn và các bạn kéo nhau đi tìm.37 Khi gặp Người, các ông thưa: “Mọi người đang tìm Thầy đấy! “38 Người bảo các ông: “Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.”39 Rồi Người đi khắp miền Ga-li-lê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.

Meditation: Who do you take your troubles to? Jesus’ disciples freely brought their troubles to him because they found him ready and able to deal with any difficulty, affliction, or sickness which they encountered. When Simon brought Jesus to his home, his mother-in-law was instantly healed because Jesus heard Simon’s prayer. Jerome, an early church bible scholar and translator (c. 347-420), reflects on this passage:

 

“Can you imagine Jesus standing before your bed and you continue sleeping? It is absurd that you would remain in bed in his presence. Where is Jesus? He is already here offering himself to us. ‘In the middle,’ he says, ‘among you he stands, whom you do not recognize’ (Cf. John 1:26) ‘The kingdom of God is in your midst’ (Mark 1:15). Faith beholds Jesus among us. If we are unable to seize his hand, let us prostrate ourselves at his feet. If we are unable to reach his head, let us wash his feet with our tears. Our repentance is the perfume of the Savior. See how costly is the compassion of the Savior.”

Do you allow Jesus to be the Lord and healer in your personal life, family, and community? Approach the Lord with expectant faith. God’s healing power restores us not only to health but to active service and care of others. There is no trouble he does not want to help us with and there is no bondage he can’t set us free from. Do you take your troubles to him with expectant faith that he will help you?

“Lord Jesus Christ, you have all power to heal and to deliver from harm. There is no trouble nor bondage you cannot overcome. Set me free to serve you joyfully and to love and serve others generously. May nothing hinder me from giving myself wholly to you and to your service.”

 

Suy niệm: Bạn thường đem các vấn nạn của mình đến với ai? Các môn đệ của Ðức Giêsu đã mang những vấn nạn của họ đến với Người một cách thoải mái bởi vì họ luôn thấy Người sẵn sàng và có khả năng giải quyết mọi khó khăn, buồn phiền, hay bệnh tật mà họ gặp phải. Khi ông Simon đem Ðức Giêsu về nhà mình, mẹ vợ ông lập tức được chữa lành bởi vì Ðức Giêsu đã nghe lời cầu xin của Simon. Thánh Giêrome, một nhà thông thái và dịch thuật về Kinh thánh của Giáo hội thời sơ khai (347-420), suy gẫm về đoạn này như sau:

 

“Bạn có thể nào hình dung Ðức Giêsu đang đứng bên giường ngủ của bạn mà bạn vẫn tiếp tục ngủ được chăng? Thật là lố bịch khi bạn vẫn ngủ trước sự hiện diện của Người. Ðức Giêsu ở đâu? Người đang ở đây ban phát chính mình cho chúng ta. ‘Người đứng giữa họ, nhưng không ai nhận ra Người’ (Ga 1,26) ‘Nước Thiên Chúa đang ở giữa ngươi’ (Mc 1,15). Đức tin nhìn thấy Ðức Giêsu ở giữa chúng ta. Nếu chúng ta không thể nắm được tay Người, chúng ta hãy phủ phục dưới chân Người. Nếu chúng ta không thể chạm đến đầu Người, chúng ta hãy rửa chân Người bằng nước mắt của chúng ta. Lòng thống hối của chúng ta là thuốc thơm của Đấng cứu thế. Hãy nhìn xem lòng trắc ẩn của Đấng cứu thế quý giá biết chừng nào.”

Bạn có cho phép Ðức Giêsu làm Chúa và là Đấng chữa lành trong cuộc đời, gia đình, và cộng đoàn của bạn không? Hãy đến gần Người với niềm tin kiên vững. Uy lực chữa lành của Thiên Chúa phục hồi chúng ta không chỉ về sức khỏe mà còn sự phục vụ và quan tâm tích cực đối với người khác. Không một vấn đề nào mà Người không muốn giúp đỡ chúng ta, và không một cản trở nào mà Người không thể giải thoát chúng ta ra khỏi nó. Bạn có đem những vấn nạn của mình đến cho Người với lòng tin kiên vững rằng Người sẽ cứu giúp bạn không?

Lạy Chúa Giêsu Kitô, Chúa có tất cả mọi quyền lực để chữa lành và giải thoát khỏi sự nguy hại. Không một vấn đề hay cản trở nào mà Chúa không thể chế ngự được. Xin giúp con được tự do phụng sự Chúa một cách vui mừng và yêu thương và phục vụ mọi người một cách quảng đại. Chớ gì không có điều gì cản trở con hiến toàn thân con cho Chúa và cho việc phụng sự Người.

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

Suy Niệm 1: Ðộng lực của việc tông đồ

Tin Mừng rất nhiều lần nhắc đến Chúa Giêsu cầu nguyện với Cha Ngài, đó là những giây phút gặp gỡ thân tình với Chúa Cha mà Ngài không bao giờ bỏ. Về phương diện thiên tính, Chúa Giêsu là Chúa Con, đồng bản tính với Chúa Cha, cho nên Ngài luôn kết hiệp với Chúa Cha. Nhưng như một con người, Chúa Giêsu đã nêu bật thái độ sống của Ngài, đó là sống mối tương quan thân tình với Chúa Cha qua lời cầu nguyện.

Trong Tin Mừng hôm nay, thánh Marcô ghi nhận: "Sáng sớm, lúc trời còn tối, Chúa Giêsu đã chỗi dậy, đi đến một nơi vắng vẻ để cầu nguyện". Mặc dù bận rộn với rất nhiều công việc trong ngày, Chúa Giêsu vẫn không quên cầu nguyện. Nhưng đây không phải là lần duy nhất, Tin Mừng còn cho thấy rất nhiều lần Chúa Giêsu cầu nguyện với Chúa Cha, và chính Ngài đã dạy các Tông đồ cầu nguyện bằng Kinh Lạy Cha. Ngài lấy hình ảnh cây nho và cành nho để nói lên tầm quan trọng của cầu nguyện: "Thầy là cây nho, các con là cành nho; ai lưu lại trong Thầy và Thầy trong người ấy, thì người ấy sẽ sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, các con không thể làm được gì".

Chúng ta hãy noi gương Chúa, dành thời giờ để tiếp xúc, đối thoại, chiêm ngưỡng Thiên Chúa, như Ngài đang hiện diện trước mặt chúng ta. Muốn đạt tới việc cầu nguyện như thế, chúng ta cần phải có đức tin mạnh mẽ và lòng yêu mến Thiên Chúa như người con đối với người cha. Mẹ Têrêsa Calcutta đã nói: "Cầu nguyện là việc tiếp xúc với Thiên Chúa. Hãy bắt đầu và kết thúc mỗi ngày bằng cầu nguyện. Hãy đến với Chúa như đứa con đến với cha mình".

Chúng ta hãy cảm tạ Chúa đã cho chúng ta có những giờ phút thuận lợi để bắt đầu một ngày sống tốt đẹp hơn. Xin cho chúng ta biết sống kết hiệp mật thiết với Chúa trong cầu nguyện, nhờ đó chúng ta có thể chu toàn thánh ý Chúa và phục vụ tha nhân một cách hữu hiệu hơn.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 2: Một ngày chồng chất công việc

Chiều đến khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước cửa. Đức Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói vì chúng biết Người là ai (Mc. 1, 32-34)

Khi liệt kê tất cả những công việc Chúa Giêsu đã thực hiện trong hai ngày, thánh Maccô cho ta cảm tưởng là Chúa Giêsu không cà kê công việc, mà Người đã phải đầu tắt mặt tối, nào là giảng dạy ở hội đường, đi đến nhà ông bà nhạc của Phêrô, chiều đến lại dành thời giờ chữa nhiều kẻ bệnh tật. Ngày hôm sau Người thức dậy thật sớm, đi cầu nguyện ở một nơi thanh vắng, rồi lại lên đường đi rao giảng và phục vụ những người đau ốm tật nguyền.

Mô tả trên đây giúp chúng ta nhìn ra ba nét tính nơi con người Đức Giêsu.

Một con người hoạt động

Thánh Maccô cho ta thấy Chúa Giêsu mang hình ảnh khá giống với những con người nam nữ thời nay: họ bận bịu với trăm công nghìn việc, lúc nào cũng tất bật và đa đoan đủ chuyện.

Một con người biết dừng lại

Thế nhưng, dù phải đảm đang công kia việc nọ, vậy mà Chúa Giêsu vẫn có thời giờ dừng lại để làm những công chuyện quan trọng như đáp lại tình nghĩa bạn bè và cầu nguyện.

Khoảng thời giờ giữa hai lần giảng dạy cho dân chúng, Người dành cho việc đi thăm tình nghĩa và bao lâu kẻ tiếp đón còn cần đến Người thì Người không vội ra đi.

Chúa Giêsu cũng không cắt xén những thời giờ quý báu dành cho việc cầu nguyện của Người. Người thà cắt bớt giờ ngủ và có lẽ cả giờ nghỉ ngơi giải trí nữa: “Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy…”.

Một con người thấy rõ việc phải làm

Đây là nét tính nổi bật nơi con người Đức Giêsu mà ta thường gặp thấy trong sách Phúc âm. Người biết rõ việc Người phải làm. Nếu đã tổ chức chuyến đi truyền giáo lần đầu tiên ở Galilê rồi thì Người lại trở về miền Samari. Nếu đã kết nạp xong mấy môn đệ, thì Người vẫn không quên “những con chiên lạc”. Người không nghỉ ngơi sau một vài thành công. Người biết rõ mình còn phải làm gì và lần lượt tới viếng thăm và giảng dạy ở các hội đường theo một lịch trình rõ rệt.

Còn một ngày của chúng ta thì sao?

Khi phác họa một ngày làm việc của ta, ngày ấy có sẽ đầy đủ công việc như ngày làm việc của Chúa Giêsu không? Ta có biết làm cho ngày đó đầy tràn hiệu quả tốt không? Ta có biết dừng chân để đáp lại tình nghĩa bạn bè, tình nghĩa với Chúa, tình nghĩa với bà con lân cận không? Và mặc dầu đã mệt mỏi rã rời và đã chu toàn bổn phận rồi, ta có dám nhìn trước ngày hôm sau để hoạch định công việc mà không ai sẽ làm thay cho ta?

 

Suy nim 3:

Sau khi chữa người bị quỷ ám tại hội đường Caphácnaum, 
Đức Giêsu trở về một căn nhà của một gia đình quen biết, 
gia đình của hai anh Simon và Anrê, những người mới bỏ nhà để theo ngài. 
Không may bà mẹ vợ của Simon lại đang lên cơn sốt. 
Đức Giêsu đã lại gần giường bà nằm, cầm lấy tay bà và nâng bà dậy. 
Lập tức cơn sốt lui khỏi bà và bà phục vụ các ngài.

Đây là phép lạ chữa bệnh đầu tiên của Đức Giêsu 
cho một phụ nữ, tại một ngôi nhà. 
Sốt chẳng phải là một bệnh quá nặng và nguy hiểm, 
nhưng cũng đủ để làm người bệnh không hoạt động được, 
gây cản trở những sinh hoạt bình thường trong gia đình. 
Đức Giêsu đến đem lại sự chữa lành, niềm vui và sức sống. 
Khi người phụ nữ được khỏi bệnh, mọi sự như sống lại. 
Bếp lại có lửa, bàn lại có thức ăn, và người ta ngồi quanh cười nói rôm rả. 
Hạnh phúc gia đình có khi chỉ tùy thuộc vào những điều be bé. 
Hạnh phúc bị sứt mẻ lắm khi chỉ vì những chuyện không đâu.

Hãy nhìn cách Đức Giêsu chữa bệnh cho người phụ nữ này. 
Thật gần gũi và thân tình, ngài chẳng nói lời nào để đuổi cơn sốt. 
Khi nắm tay người bệnh nặng, ngài chấp nhận nguy cơ bị nhiễm nhơ uế. 
Nhưng Đức Giêsu chẳng hề bị nhiễm gì, trái lại ngài đem đến bình an. 
Ngài đã nâng bà dậy (êgeiren), có nghĩa là ngài làm bà phục sinh. 
Sau khi được phục sinh thì bà đi phục vụ các vị khách. 
Phục vụ hiểu theo nghĩa đơn sơ nhất là đi chuẩn bị bữa ăn. 
Các thiên thần cũng đã phục vụ Đức Giê su 
sau khi ngài thắng các cơn cám dỗ (Mc 1, 13). 
Tuy nhiên có thể hiểu phục vụ theo nghĩa rộng hơn nhiều. 
Sau khi Đức Giêsu chết trên thập giá, chỉ còn các phụ nữ ở lại đến cùng. 
“Họ đã đi theo ngài và phục vụ ngài từ hồi ngài còn ở Galilê 
và họ đã cùng ngài lên Giêrusalem” (Mc 15, 40-41).

Như vậy không phải chỉ các ông môn đệ mới là người phục vụ (Mc 10, 43). 
Các bà cũng đã trung tín phục vụ đến cùng, 
phục vụ như Thầy Giêsu, Đấng đã đến để phục vụ” (Mc 10, 45). 
Xin cho mọi người biết nhìn nhận 
vai trò quý báu của người vợ, người mẹ trong nhà, 
và vai trò của người phụ nữ trong giáo xứ cũng như ngoài xã hội.

Cầu nguyn:

Giữa một thế giới đề cao quyền lực và lợi nhuận, 
xin dạy con biết phục vụ âm thầm.

Giữa một thế giới say mê thống trị và chiếm đoạt, 
xin dạy con biết yêu thương tự hiến.

Giữa một thế giới đầy phe phái chia rẽ, 
xin dạy con biết cộng tác và đồng trách nhiệm.

Giữa một thế giới đầy hàng rào kỳ thị, 
xin dạy con biết coi mọi người như anh em.

Lạy Chúa Ba Ngôi, 
Ngài là mẫu mực của tình yêu tinh ròng, 
xin cho các Kitô hữu chúng con 
trở thành tình yêu 
cho trái tim khô cằn của thế giới.

Xin dạy chúng con biết yêu như Ngài, 
biết sống nhờ và sống cho tha nhân, 
biết quảng đại cho đi 
và khiêm nhường nhận lãnh.

Lạy Ba Ngôi chí thánh, 
xin cho chúng con tin vào sự hiện diện của Chúa 
ở sâu thẳm lòng chúng con, 
và trong lòng từng con người bé nhỏ.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
Tin Giáo phận