Thứ Tư tuần 30 thường niên.

Đăng lúc: Thứ tư - 26/10/2016 02:19 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong
Thứ Tư tuần 30 thường niên.

"Người ta sẽ từ đông sang tây đến dự tiệc trong nước Chúa".

 

Lời Chúa: Lc 13, 22-30

Khi ấy, Chúa Giêsu rảo qua các đô thị và làng mạc, vừa giảng dạy vừa đi về Giêrusalem. Có kẻ hỏi Người rằng: "Lạy Thầy, phải chăng chỉ có một số ít sẽ được cứu độ?" Nhưng Người phán cùng họ rằng: "Các ngươi hãy cố gắng vào qua cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi biết: nhiều người sẽ tìm vào mà không vào được. Khi chủ nhà đã vào đóng cửa lại, thì lúc đó các ngươi đứng ngoài mới gõ cửa mà rằng: "Thưa ngài, xin mở cửa cho chúng tôi". Chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: "Ta không biết các ngươi từ đâu tới". Bấy giờ các ngươi mới nói rằng: "Chúng tôi đã ăn uống trước mặt Ngài và Ngài đã giảng dạy giữa các công trường của chúng tôi". Nhưng chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: "Ta không biết các ngươi từ đâu mà tới, hỡi những kẻ làm điều gian ác, hãy lui ra khỏi mặt ta". Khi các ngươi sẽ thấy Abraham, Isaac, Giacóp và tất cả các tiên tri ở trong nước Thiên Chúa, còn các ngươi bị loại ra ngoài, nơi đó các ngươi sẽ khóc lóc nghiến răng. Và người ta sẽ từ đông chí tây, từ bắc chí nam đến dự tiệc trong nước Thiên Chúa. Phải, có những người sau hết sẽ trở nên trước hết, và những người trước hết sẽ nên sau hết".

 

 

 

Suy Niệm 1: Hãy Vào Qua Cửa Hẹp

Câu hỏi mà một người vô danh đặt ra cho Chúa Giêsu đang khi Ngài trên đường lên Giêrusalem, đó cũng là câu hỏi thông thường nơi các trường phái của các vị thông luật thời Chúa Giêsu, và là câu hỏi như muốn giới hạn số lượng những người vào Nước Chúa: "Thưa Thầy, phải chăng ít người được cứu thoát?" Trong câu trả lời, Chúa Giêsu không nhằm đến số lượng nhưng là hướng tới một bình diện khác, tức là phẩm chất của những kẻ muốn vào Nước Chúa: họ phải qua cửa hẹp và cố gắng vào đúng lúc, khi còn thời giờ thuận tiện, đừng cậy dựa vào những liên hệ hời hợt bên ngoài với Chúa. Ơn cứu rỗi được Thiên Chúa trao ban cho mọi người: những kẻ trong dân Chúa chọn và cả những kẻ ở ngoài, bởi vì Chúa Giêsu đã đến để dẹp bỏ mọi hàng rào ngăn cách, thiên hạ sẽ từ đông, tây, nam, bắc đến dự tiệc trong Nước Chúa.

Ðặc tính phổ quát của ơn cứu rỗi không được hiểu theo phạm trù số lượng, nghĩa là không phải mọi người tự động đều được cứu rỗi. Sự cộng tác từ phía con người là điều cần thiết. "Hãy vào qua cửa hẹp", hẹp, vì nó đòi con người phải từ bỏ nhiều. Hình ảnh cậu bé Charlie trong phim hoạt hình, đứng trước cửa, ôm trên người rất nhiều thứ; cậu muốn bước ra ngoài chơi với bạn bè, nhưng lại không muốn bỏ những thứ đang chồng chất trên người mình; cậu bé bực tức nói lớn: "Làm sao tôi có thể bước qua cửa này được?". Nhiều người Kitô hữu chúng ta cũng có thể hành xử như vậy: vừa muốn vào Nước Chúa, vừa muốn giữ lấy mọi thứ không phù hợp với Nước Chúa; muốn vào Nước Chúa, nhưng lại không thực hành giáo huấn của Ngài, không canh tân đời sống của mình.

Chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì đã ban ơn cứu rỗi cho mọi người. Xin cho chúng ta biết từ bỏ những gì không cần thiết, nhất là những gì mất lòng Chúa, để chúng ta có thể bước qua cửa hẹp trở về Nhà Chúa.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 2: Con Ðường Dẫn Ðến Tự Do

Chính phủ Nam Phi mới đây đã quyết định cho đúc bức tượng cao ba mươi tầng lầu của nhà tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền là cựu tổng thống Nelson Mandela. Theo dự trù, tượng đài kỷ niệm ông Mandela sẽ cao một trăm mười thước và được đặt tại hải cảng Elisabeth để cho những du khách tới Nam Phi qua đường biển phía đông chiêm ngưỡng người lãnh tụ khả kính này.

Song song với dự án bức tượng này, chính phủ Nam Phi sẽ làm một con đường đi bộ dài khoảng sáu trăm thước dẫn tới tượng đài. Con đường đi bộ này được đặt tên như trong bảng tóm lược đọc lên khi ông Nelson Mandela nhận giải Nobel Hòa Bình như sau: "Con đường dẫn đến tự do". Ông Nelson Mandela được trả tự do sau hai mươi bảy năm bị chế độ phân biệt chủng tộc Nam Phi cầm tù. Ông đã được bầu là tổng thống Nam Phi năm 1994.

Con đường dẫn đến tự do cho cá nhân ông Nelson Mandela, cho dân tộc Nam Phi cũng như cho cả thế giới là một con đường dài đến hai mươi bảy năm, qua đó ông đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ trong chốn tù đày. Con đường dẫn đến tự do nào cũng là con đường hẹp, đầy chông gai. Qua hình ảnh con đường của nhà đấu tranh Nelson Mandela chúng ta hiểu được con đường mà Chúa Giêsu đã vạch ra cho những ai muốn làm môn đệ Ngài.

Trong Tin Mừng hôm nay, một lần nữa thánh Luca lại đặt Chúa Giêsu trong tư thế lên đường tiến về Giêrusalem. Với cái nhìn của vị thánh sử này cuộc đời của Chúa Giêsu là một cuộc hành trình về Giêrusalem mà điểm đến cuối cùng là Núi Sọ và vinh quang phục sinh.

Sinh ra ngoài đường, sống và rao giảng Tin Mừng ngoài đường, cuối cùng cũng chết ngoài đường. Cả cuộc đời của Chúa Giêsu là một cuộc lên đường và ra đi không ngừng. Ngài kêu gọi tất cả những ai muốn làm môn đệ Ngài lên đường và ra đi như thế: "Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mỗi ngày và đi theo Ta". Trong lệnh lên đường ban bố cho các môn đệ, Ngài nói rõ với các môn đệ: "không mang theo giày dép, bao bị, túi tiền, vào nhà nào người ta cho ăn thứ nào hãy ăn thứ đó, ai không đón tiếp thì đi ra".

Tóm lại, ra đi và lên đường là tư thế đích thực của người môn đệ Chúa Giêsu. Mệnh lệnh ấy ngày nay vẫn tiếp tục có giá trị cho tất cả những ai muốn làm môn đệ để đi theo Chúa Giêsu. Sống đức tin là không ngừng ra đi và lên đường. Ra đi và lên đường không chỉ có nghĩa là rời bỏ một nơi này để đến một nơi khác. Cuộc ra đi và lên đường cam go nhất đòi hỏi nhiều quyết tâm và chiến đấu nhất hẳn phải là ra đi và lên đường khỏi con người cũ của tội lỗi. Trước khi lên đường về nhà Cha, người con hoang đàng đã phải phấn đấu mãnh liệt để ra khỏi bản thân và đứng dậy lên đường. Ðây chính là cuộc ra đi và lên đường mà Chúa Giêsu mời gọi chúng ta dấn bước vào, đây chính là cánh cửa hẹp mà Ngài mở ra cho chúng ta.

Lạy Mẹ Maria

Ðấng đã vội vã lên đường để đến với người chị họ Elisabeth luôn đồng hành với chúng ta, Mẹ giúp chúng ta biết nhìn về phía trước và tiến bước trong hân hoan, tin tưởng và cậy trông.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 3: Không Có Đồ Bổ Béo Trên Bàn Tiệc Nước Trời

Có kẻ hỏi Người: “Thưa Ngài những kẻ được cứu thoát thì ít có phải không?” Người bảo họ: “Hãy chiến đấu để qua cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.”(Lc. 13, 23-24)

Đức Giêsu lên đường về Giê-ru-sa-lem để chịu chết. Nhiều lần Đức Giêsu nói Giê-ru-sa-lem là thành nơi các ngôn sứ bị kết án chết. Lời kêu gọi của Đức Giêsu càng ngày càng khẩn cấp. Thời giờ gần hết, phải lo cải thiện kẻo quá trễ.

Kẻ không được vào

Trong dân Ít-ra-en, người ta tranh luận nhiều về ơn cứu độ, một số kẻ cho rằng tất cả con cái Ít-ra-en đều được cứu độ. Số khác nói chỉ có những kẻ còn sót lại thôi. Khi nghe Đức Giêsu nói về nước trời đã đến, người ta hỏi Người: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít có phải không?”. Người không đáp thẳng. Người nhấn mạnh mọi người phải cố gắng để vào vì cửa nước trời rất hẹp, những kẻ kiêu ngạo bành trướng, những kẻ tham lam, nông nổi chạy theo những tham vọng xác thịt không thể vào được nước trời. Chỉ có những kẻ bé mọn, những kẻ kiềm chế được dục vọng xác thịt, mới có thể ép mình lại chui qua cửa hẹp để vào được dự tiệc thiên quốc.

Xã hội chúng ta chỉ thích tìm an nhàn thoải mái, sung sướng thỏa mãn và tiêu xài phung phá của cải trái đất, không nghĩ gì đến tương lai. Mọi người đều phì nộn cả thể xác lẫn tinh thần vì đã thỏa mãn những ham muốn thì những lớp mỡ béo bọc lấp con tim không còn chỗ cho lời Chúa thấm nhập nữa.

Trương phình do quá đầy đủ

Ngoài ra, đến lúc người ta không ngờ, cửa đóng lại và không ai có thể vào được nữa. Những kẻ đứng ngoài dù nói ngon ngọt hay lắm: “Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt Ngài và Ngài cũng từng giảng dạy trong những đường phố của chúng tôi. Chúng tôi còn là con cháu của tổ phụ Áp-ra-ham, thuộc gia đình thừa hưởng lời Chúa”. Chúng thích hiểu biết và giữ lề luật Chúa, nhưng không có con tim, tấm lòng mộ mến sống lề luật, nên tất cả những kẻ đó đều bị loại ra ngoài. “Tất cả các ngươi đều làm điều bất chính”.

Để thuộc về dân Thiên Chúa thật phải đón tiếp Đức Giêsu. Chính đức tin vào Đức Giêsu làm cho họ nhỏ bé, gầy gò đi để có thể vào cửa hẹp trước khi cửa đóng lại. Như vậy, con cháu của các tổ phụ là khách được mời trước nhất, lại tự thấy mình bị loại, trong khi lương dân đến sau đã sống theo lời Chúa, nên đã được nhận vào nước trời.

RC

 

SUY NIỆM:

1. Biết và tin

Trong bài Tin Mừng theo thánh Luca của Thánh Lễ Chúa Nhật hôm nay, có người hỏi Đức Giê-su, khi Người đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem:

Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không? (c. 23)

Chắc chắn đây là câu hỏi mà người này thao thức và có lẽ đây cũng chính là câu hỏi của chúng ta, cùng với những vấn đề thuộc thân phận con người mà chúng ta còn muốn biết: tại sao thân phận con người là sinh lão bệnh tử, và có nhiều thử thách và đau khổ? Chúa có thương con thiệt không, có bao dung con thiệt không? Trong số những người được cứu, có con không? Và nếu là rất ít, thì phải chăng nỗ lực sống đức tin của con là vô ích? Sự sống đời sau sẽ như thế nào?

Chúng ta thường cho rằng phải biết nhiều và biết hết thì mới tin và dấn thân. Nhưng làm sao chúng ta có thể biết hết và biết đúng về mọi sự, về một người được, về chính Chúa và những gì thuộc về Người? Về đời sau? Chẳng hạn, đối với một người cụ thể:

  • Giả như có biết được hết về quá khứ của một người, người này vẫn có tự do và có thể ra khác trong tương lai.
  • Nhưng, biết và nhớ quá nhiều điều, nhất là những điều tiêu cực, về một người, lại không tốt cho tương quan của chúng ta với nhau, vì làm chúng ta quên đi biết bao nhiều điều tốt đẹp của người ấy.
  • Và những ai chuyên tìm biết và nhớ những điều xấu của người khác, sẽ không thể dừng lại và như thế, sẽ tự làm khổ mình trước; hơn nữa, họ hành động giống như Satan, mà mình không nhận ra!

Giống như Hội Dòng và một người trẻ tìm hiểu nhau, hay như hai anh chị yêu thương, tìm hiểu để đi đến giao ước hôn nhân, cả hai phía, đến một lúc nào đó, phải ngưng tìm hiểu để trao ban lòng tin, để can đảm liều mình đặt cuộc đời của mình vào tay người kia như một quà tặng nhưng không.

Với Thiên Chúa và Ngôi Hai Nhập Thể là Đức Giê-su Ki-tô, chúng ta càng được mời gọi trao ban lòng tin mà không cần biết nhiều và biết hết. Điều này giúp chúng ta hiểu được tại sao Đức Giê-su không những không trả lời câu hỏi: phải chăng những người được cứu thoát thì ít, nhưng còn tuyên tố những lời mạnh mẽ và gay gắt:

Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào.
Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến.
Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng! 
(c. 24. 25 và 28)

 2. Cửa hẹp và sự sống

Thay vì đòi biết rồi mới lựa chọn và dấn thân, Đức Giê-su mời gọi chúng ta tin vô điều kiện vào Ngôi Vị, vào Lời của Người và nhất là vào Lòng Thương Xót của Thiên Chúa, được bày tỏ trọn vẹn và tuyệt đối nơi Người, để lựa chọn và dấn thân đi vào cửa hẹp ngay bây giờ; cửa “hẹp” nhưng lại dẫn đến sự sống. Trong khi cửa rộng và đường thêng thang thì đưa đến diệt vong (x. Mt 7, 13).

Cửa hẹp dẫn đến sự sống; nhưng là sự sống nào? Hẳn là sự sống đời sau; nhưng cũng là sự sống đời này nữa, bởi lẽ để sống hạnh phúc ở cuộc đời này thì khó biết bao. Đó là bởi vì, ngay trong cuộc đời này, chúng ta không chỉ sống bằng việc thỏa mãn các nhu cầu, nhưng còn sống bằng tương quan với người khác và bằng tương quan với Thiên Chúa nữa. Vì thế, cho dù đầy đủ về vật chất và có cả sức khỏe nữa, chúng ta cũng không thể sống hạnh phúc và sống hạnh phúc mãi mãi, nếu không được yêu thương và bao dung bởi Thiên Chúa và bởi người khác nhất là những người trong gia đình, trong cùng một cộng đoàn.

Cửa dẫn đến sự sống bao giờ cũng hẹp, vì phải hi sinh từ bỏ nhiều điều, và đôi khi phải từ bỏ chính mình. Giống như hạt lúa mì, phải chết đi để tái sinh và đem lại nhiều hoa trái; giống như người mẹ, để sinh con, mẹ đã cho đi xương thịt, nghĩa là chính sự sống của mình. Và Đức Giê-su, Ngôi Hai xuống thế làm người, để trao ban cho chúng ta sự sống viên mãn của Thiên Chúa, Ngài cũng không đi con đường nào khác, ngoài con đường hẹp của hạt lúa mì (x. Ga 12, 24). Thực vậy, Đức Giê-su hằng ngày vẫn nói với chúng ta cách thân tình trong Thánh Lễ:

Này là mình thầy, sẽ bị nộp vì các con.
Này là chén máu thầy, sẽ đổ ra cho các con và nhiều người được tha tội.

3. Ít hay nhiều?

Với câu hỏi: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?” Câu trả lời của Đức Giê-su xem ra là ít, vì Ngài dùng hình ảnh “cửa hẹp”:

Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được. (c. 24)

Nhưng, theo Đức Giê-su, vấn đề không phải là biết có ít hay có nhiều, nhưng mỗi người chúng ta được mời gọi hãy sống công chính. Thực vậy, trung tâm lời giáo huấn của Đức Giê-su là dụ ngôn, nói về những người muốn vào nhà và nói với ông chủ:

Chúng tôi từng được ăn uống trước mặt Ngài, và Ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.(c. 26)

Nhưng thực ra, dưới mắt ông chủ, họ là những người làm điều bất chính, nghĩa là làm hại người khác, làm hại sự sống:

Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!(c. 27)

*  *  *

Nhưng Đức Giê-su lại kết thúc lời giáo huấn của mình với một viễn tượng muôn người:

Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa. (c. 29)

Hơn nữa, Đức Giê-su còn nói:

Kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót. (c. 30)

Vậy “những người đứng chót” là những ai? Phải chăng đó là vô số người trong chúng ta nam cũng như nữ, là chính chúng ta?

Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
Tin Giáo phận