Thứ Ba tuần 12 thường niên

Đăng lúc: Thứ ba - 21/06/2016 02:32 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong
Thứ Ba tuần 12 thường niên - Thánh Lu-y Gôndaga, tu sĩ. Lễ nhớ.

"Tất cả những gì các con muốn người ta làm cho các con, thì hãy làm cho người ta".

 

Sinh năm 1568, gần Man-tu-a miền Lom-bác-đi-a, trong một gia đình Cát-ti-di-ô-nê quyền quý, hấp thụ lòng đạo đức của thân mẫu. Lu-y sớm có khuynh hướng sống đời tu.

Sau khi trao lại cho anh (em) phần đất người được tổ tiên giao cho để cai quản, người gia nhập dòng Chúa Giêsu. Trong khi phục vụ bệnh nhân đang kỳ dịch, thánh nhân bị lây và qua đời lúc mới 23 tuổi(năm 1591).

 

Lời Chúa: Mt. 7, 6. 12-14

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Đừng lấy của thánh mà cho chó, và đừng vất ngọc trai trước mặt heo, kẻo chúng giày đạp dưới chân, rồi quay lại cắn xé các con.

"Vậy tất cả những gì các con muốn người ta làm cho các con, thì chính các con hãy làm cho người ta như thế! Đấy là điều mà lề luật và các tiên tri dạy.

"Các con hãy vào qua cửa hẹp, vì cửa rộng và đường thênh thang là lối đưa đến hư mất, và có nhiều kẻ đi lối ấy; cửa và đường đưa tới sự sống thì chật hẹp, và ít kẻ tìm thấy".

 

 

SUY NIỆM 1: Hãy qua cửa hẹp

Một cuốn phim Mỹ với nội dung như sau: Có đôi vợ chồng trẻ mới thành hôn đưa nhau đi nghỉ cuối tuần tại Las Vegas, một thành phố cờ bạc nổi tiếng nhất nước Mỹ. Ðang lúc thuận thời vận, hai người chia sẻ cho nhau ước muốn có được một căn nhà. Một nhà tỷ phú tình cờ theo dõi câu chuyện của đôi vợ chồng trẻ. Với tất cả nghiêm chỉnh, ông đề nghị với họ: nếu cô vợ chịu ngủ với ông một đêm, ông sẽ tặng cho họ một triệu Mỹ kim. Chỉ sau một đêm họ có thể trở thành triệu phú. Nghĩ thế, họ ra phòng luật sư để ký giao kèo. Nhưng khi người vợ lên đường đến với nhà tỷ phú, người chồng cũng bắt đầu nghĩ lại, viễn ảnh mất vợ bỗng làm anh lo sợ. Thế nhưng đã quá muộn, sau một đêm để có được tất cả cũng chính là lúc họ mất nhau để rồi đi đến tan vỡ.

Câu chuyện phim trên đây có thể là một dụ ngôn cho chúng ta hiểu được giáo huấn của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay: con đường dễ dãi là con đường dẫn đến hư mất, đó là định luật chung của cuộc sống. "Hãy vào qua cửa hẹp, vì cửa rộng và đường rộng đưa đến diệt vong". Thái độ hững hờ không thể đi đôi với những đòi hỏi của Tin Mừng; cuộc sống dễ dãi, buông thả không có chỗ đứng trong nếp sống của những người theo Chúa. Ðã một thời cùng ăn, cùng uống, cùng nghe giảng dạy, chưa phải là giấy thông hành để vào Nước Trời: "Ai nghe những lời Ta dạy mà không đem ra thực hành, thì ví được như người ngu xây nhà trên cát". Nếu viện lý do mình là con dòng cháu giống, cũng chưa phải là lý do để được thâu nhận vào Nước Trời.

Trong lúc huấn đức cho đồ đệ, một người mới nhập viện lên tiếng hỏi vị Thiền sư:

- Thưa Thầy, con quyết chí tu cho đắc đạo dễ hay khó?

Thiên sư trả lời:

- Không dễ cũng không khó.

Người đồ đệ ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lại không dễ cũng không khó? Con thật không hiểu, xin thầy giải thích.

Thiền sư dõng dạc trả lời:

- Vì tu đắc đạo không ở đó.

Người đồ đệ càng sửng sốt hơn:

- Con không thể nào hiểu được. Vậy làm sao để đạt đích?

Thiền sư trả lời:

- Vì đường tu không khoảng cách. Khi con ngưng bước là lúc con tới đích.

Xin Chúa cho chúng ta thực thi những gì Chúa đòi hỏi. Xin cho chúng ta luôn đi sát Chúa và hướng thẳng tới đích cao vời.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

SUY NIỆM 2: Cửa hẹp

“Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng là đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua cửa đó. Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy.” (Mt. 7, 13-14)

Những cánh cửa khép kín

Ta nghĩ đến cái gì khi nghe Phúc âm nói về cửa hẹp? Có lẽ ta cho đó là chuyện chẳng có gì đáng “tếu”, đáng phấn khởi cả. Trong đầu óc ta, đó là những tiếng gợi nên cảnh nhiệm nhặt, khổ chế, những điều răn, thập giá và đau khổ. Trong tất cả những điều này, chẳng có gì làm cho ta ham sống cả. Một phần nào đó cũng giống như muốn qua cửa hẹp, thì trước tiên là phải lo đóng chặt các cửa chung quanh, phải bận tâm nhiều đến những điều cấm đoán, phải thường xuyên ở thế phòng thủ, phải luôn luôn canh chừng để khỏi rơi xuống hố sâu vực thẳm.

Như vậy thiết tưởng cửa hẹp là một cái vòng xiềng cổ, là cái áo bó chặt vào người, là con đường khúc khuỷu gập ghềnh chẳng có nhiều ánh sáng, niềm vui sống và tự do.

Những cánh cửa mở rộng

Nghĩ tưởng như vậy đúng là không biết đánh giá cao điều Chúa Giêsu đề nghị cho ta. Để tỏ ra công bằng đối với Chúa, khĩ nghĩ đến cửa hẹp, thiết tưởng ta phải nghĩ nhiều đến những cánh cửa rộng mở hơn là những cánh cửa khép kín. Chúa Giêsu chẳng phải là con người dập tắt niềm vui, sự sống và tự do. Và chính cửa hẹp Chúa nói đến ở đây, sẽ đưa ta tới đó.

Nếu Chúa Giêsu có mời gọi ta sống nhiệm nhặt khắc khổ, chính là để nếp sống ấy đưa ta tới nguồn vui. Chúng ta sẽ phải đau khổ, nếu Chúa không giấu ta điều đó, chính là để nói với ta rằng hạnh phúc đang chờ ta ở cuối đoạn đường. Nếu Người thúc ép ta vác thập giá mình, chính la để dẫn ta đến sự sống.

Thế nên cửa hẹp được gọi là tình yêu thương, sự hiến thân, đức công bình, sự tha thứ lỗi lầm, lòng quảng đại, nhân từ, dịu hiền. Cửa hẹp này mở rất rộng rãi hướng về một thế giới tuyệt vời; thế giới chan hòa tự do và hoan lạc này chỉ mình Thiên Chúa mới có thể vun trồng ở thâm sâu của lòng ta.

 

Suy niệm 3: KHUÔN VÀNG THƯỚC NGỌC

"Tất cả những gì các con muốn người ta làm cho các con, thì hãy làm cho người ta". Đây là khuôn vàng thước ngọc để ta thi hành đức ái theo thánh ý Chúa.

Thật vậy, chẳng ai muốn điều xấu đến với mình bao giờ. Vì thế, không có lẽ gì lại mong muốn điều xấu đến với anh chị em mình. Chỉ có ai nuôi lòng hận thù, hay vì ích kỷ thì mới làm điều bất chính cho tha nhân và muốn điều tốt cho riêng mình mà thôi.

Hôm nay, Đức Giêsu đã đưa ra kim chỉ nam cho các môn đệ và cũng cho mỗi người chúng ta là: hãy muốn và làm điều tốt cho tha nhân trước khi thi hành điều tốt cho chính mình. Phải quên đi bản thân để mưu cầu hạnh phúc cho tha nhân trước. Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của anh chị em và hãy đối xử với họ như chính mình muốn được đối xử khi ở địa vị của họ.

Lời Chúa hôm nay không chỉ kêu mời chúng ta “hãy làm cho người khác những điều mình muốn họ làm cho mình” mà Ngài muốn chúng ta đi xa hơn nữa là hãy cư xử với tha nhân tốt hơn là họ đáng được cư xử. Không chỉ “yêu tha nhân như chính mình” mà hãy “yêu tha nhân như Chúa đã yêu thương chúng ta”. Đó là yêu vô điều kiện, yêu đến mức hy sinh cả mạng sống. 

Khi yêu như thế, ấy là lúc chúng ta đang đi trên con đường hẹp, con đường của hy sinh, từ bỏ, của yêu thương, quảng đại và vô vị lợi. Sẵn sàng từ bỏ con đường thênh thang là con đường của kiêu ngạo, ích kỷ, nhỏ nhen, trục lợi cho cá nhân mình.

Lạy Chúa Giêsu, Lời Chúa hôm nay vạch ra cho chúng con con đường về trời. Con đường đó là hy sinh, yêu thương và bác ái vô vị lợi.

Xin cho chúng con biết chọn con đường hẹp ấy để tiến bước trên hành trình sứ vụ của chúng con. Amen.

Ngọc Biển
 

SUY NIỆM

Trong Thánh Lễ của những ngày này, Giáo Hội cho chúng ta nghe lại Bài Giảng Trên Núi của Đức Giê-su, được kể lại trong sách Tin Mừng theo thánh Mát-thêu. Trong bài giảng đầu tiên này, Đức Giê-su công bố Tin Mừng Nước Trời (5, 1-16) và mời gọi chúng ta đón nhận và sống Tin Mừng Nước Trời: trước hết trong cách chúng ta tuân giữ Lề Luật; tiếp đến, vì Lề Luật, xét ở mức độ chữ viết, không chi phối hết mọi hành vi của chúng ta, nên Đức Giê-su nói về tương quan đích thật của chúng ta với Thiên Chúa, Cha của chúng ta ở trên trời, khởi đi từ việc thực hành những việc đạo đức: bố thí, cầu nguyện và ăn chay (6, 1-18), việc sử dụng những gì thuộc về cuộc đời này (6, 19-34) và cách chúng ta sống với người khác (7, 1-20: những bài Tin Mừng của tuần tới).

Trong cách chúng ta sống với người khác, trước hết, Đức Giê-su mời gọi chúng ta đừng xét đoán (7, 1-5 : bài Tin Mừng hôm qua thứ hai), tiếp đến là ba lời khuyên mà Giáo Hội cho chúng ta nghe trong bài Tin Mừng hôm nay :

  • « Của thánh, đừng quăng cho chó ; ngọc trai chớ liệng cho heo » !
  • « Tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta. »
  • « Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong… »

Lời khuyên đầu tiên thật khó hiểu, lời khuyên thứ hai dễ hiểu, nhưng thật khó sống. Vậy chúng ta hãy lắng nghe ở lời khuyên thứ ba của Đức Giê-su, vì lời khuyên thứ ba sẽ giúp chúng ta hiểu lời khuyên thứ nhất và sẽ mang lại cho chúng ta sức mạnh để sống lời khuyên thứ hai. Vậy chúng ta nghe lại lời mời gọi thứ ba của Đức Giê-su :

Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua đó. Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy.

Trong kinh nghiệm đi lại thường ngày, chúng ta thường chọn cửa rộng mà vào, và chọn đường thênh thang mà đi, vì dễ đi hơn, đi nhanh hơn và an toàn hơn. Nhưng lời của Chúa không liên quan cách chúng ta đi lại, nhưng ngang qua hình ảnh « cửa vào và đường đi », Chúa muốn nói đến chính lối sống của chúng ta. Trong lối sống của chúng ta, có hai chọn lựa, hay nói cách khác, có hai cánh cửa, hay hai con đường (x. Tv 1) :

(1) Chọn lựa thứ nhất là chọn lựa sống theo Lời Chúa. Và khi chọn lựa sống theo Lời Chúa, ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm, lựa chọn này thật không dễ thực hiện trong cuộc sống, tương tự như chúng ta phải vào cửa hẹp và đi đường chật. Nhưng, đàng khác, ai trong chúng ta cũng phải nhìn nhận rằng, đó là lựa chọn làm cho chúng ta sống trong hiệp nhất, hòa thuận và yêu thương. Như chính Đức Giê-su sẽ nói với chúng ta trong Tin Mừng của Thánh Lễ thứ năm : « Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá » (7, 25-25)

Để sống trong hiệp nhất, hòa thuận và yêu thương, thật không dễ dàng, nhưng rất đáng cho chúng ta nỗ lực và hi sinh để xây dựng. Bởi lẽ chỉ có hiệp nhất, hòa thuận và yêu thương mới làm cho chúng ta no thỏa, mới mang lại niềm vui và bình an.

(2) Lựa chọn thứ hai là lựa chọn không sống theo Lời Chúa, nhưng sống theo ý muốn riêng, theo lối sống vô ơn, theo lòng ham muốn, theo dục vọng, theo lòng ghen ghét và ghen tị. Lối sống này thật thoải mái, như lối sống của người con hoang đàng, bỏ nhà Cha ra đi, để đi vào cửa rộng và bước đi trên con đường thênh thang. Nhưng kết quả là đánh mất tất cả và đánh mất chính mình. Như chính Đức Giê-su sẽ nói với chúng ta trong Tin Mừng của Thánh Lễ thứ năm : « Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát. Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành » (7, 26-27)

* * *

Và một khi chúng ta lựa chọn sống theo Lời Chúa, chúng ta sẽ nhìn nhận người khác là anh chị em của chúng ta, là chính bản thân của chúng ta, thay vì coi nhau là địch thủ hay kẻ thù. Lúc đó, chúng ta sẽ sống được điều Chúa mời gọi, đó là làm cho người khác, những gì chúng ta muốn người khác làm cho mình ; và lúc đó, chúng ta sẽ không « quẳng » sự sống của chúng ta, vốn quí giá như « của thánh » và « ngọc trai », cho loài vật, vốn hình ảnh của thú tính, của ma quỉ và Sự Dữ.

 

Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc

Từ khóa:

thênh thang

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
Tin Giáo phận