Thứ Tư tuần 3 mùa vọng.

Đăng lúc: Thứ tư - 16/12/2015 12:28 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong
Thứ Tư tuần 3 mùa vọng.

"Hãy thuật lại với Gioan những điều các ông đã nghe và đã thấy".

 

 

LỜI CHÚA: Lc 7, 19-23 (Hl 18b-23)

Khi ấy, Gioan gọi hai người trong số môn đệ của mình, sai họ đến thưa Chúa Giêsu rằng: "Ngài là Ðấng phải đến chăng, hay chúng tôi còn phải chờ đợi Ðấng nào khác?" Khi những người này đến cùng Chúa Giêsu, họ thưa Ngài rằng: "Gioan Tẩy Giả sai chúng tôi đến hỏi Ngài: Ngài có phải là Ðấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Ðấng nào khác?" Ngay lúc đó, Chúa chữa những người khỏi bệnh hoạn tật nguyền và quỷ ám, và cho nhiều người mù được thấy. Ngài đáp lại rằng: "Các ông hãy về thuật lại cho Gioan những điều các ông đã nghe và đã thấy: người mù xem được, người què đi được, người phong hủi được sạch, kẻ điếc nghe được, người chết sống lại, kẻ nghèo khó được rao giảng tin mừng; và phúc cho ai không vấp phạm vì Ta".

 

Suy Niệm 1: Đấng Cứu Thế đến

Trong tác phẩm “Ngày Đức Kitô chết” của Jim Bishop, có một đoạn mô tả những gì người Do thái cảm thấy về việc Đấng Cứu Thế đến:

“Việc Đấng Cứu Thế đến là nỗi ám ảnh của cả một quốc gia, là niềm vui ngoài mức tưởng tượng, là hạnh phúc vượt khỏi niềm tin, là niềm an ủi cho những vất vả của con người, là giấc mơ của bậc cao niên, là hy vọng của dân đang bị xiềng xích tủi nhục. Đấng Cứu Thế luôn luôn là sự hứa hẹn của buổi sáng ngày mai”

“Chúa Giêsu chính là Đấng Cứu Thế mà muôn dân hằng mong đợi. Ngài chính là sự hứa hẹn của buổi sáng ngày mai”. Quả vậy, như trong bài Tin Mừng hôm nay, khi dẫn những lời tiên tri Isaia về thời Cứu Thế, Ngài đã cho thấy Ngài là Đấng phải đến. Ngài đem đến Nước Thiên là một yếu tố quyết định mạnh mẽ. Sau Ngài sẽ không còn ai sẽ đến, vì Ngài đã hoàn tất lời sấm ngôn: “người mù được thấy, người què được đi, người phung hủi được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết sống lại, người nghèo khó được nghe báo Tin Mừng”.

Mùa vọng nói với chúng ta về việc Chúa Giêsu đến, Ngài không chỉ đến trong giòng lịch sử như chúng ta vẫn mừng kỷ niệm vào lễ Giáng sinh, nhưng Ngài còn đến vào cuối lịch sử để làm thẩm phán xét xử chúng ta nữa.

Ước gì chúng ta đừng chờ đợi một Đấng nào khác ngoài Đức Kitô, cũng đừng đi lướt qua Đấng phải đến đang hiện diện, cũng đừng khinh thường những giáo huấn của Ngài. Bởi vì Ngài là Đấng phải đến, Ngài là Đấng đã đến trong thế gian, và Ngài là Đấng sẽ đến đầy quyền năng cao cả để trả cho mỗi người tùy theo công việc họ đã làm. Ước gì chúng ta được vào số những người được Ngài chúc phúc và mời gọi đến lãnh lấy nước Trời làm cơ nghiệp.

Suy niệm 2: Họ đã thấy và đã tin

Một trong những phương pháp giáo dục tốt mà ngày nay các nhà tâm lý giáo dục thường hay áp dụng, đó là: người thầy thường đưa học trò của mình đi thực tế để mắt thấy tai nghe vì trong những ngày tháng học ở giảng đường chỉ là lý thuyết. Tuy nhiên, thời gian đi thực tế là thời gian gặt hái được nhiều thành công nhất.

Hôm nay, Gioan Tẩy Giả cũng dùng biện pháp này khi sai hai môn đệ của mình đi đến gặp Đức Giêsu và hỏi: "Ngài là Ðấng phải đến chăng, hay chúng tôi còn phải chờ đợi Ðấng nào khác?".Khi sai các môn đệ đi như thế, hẳn Gioan không phải là người không biết vai trò, sứ vụ của Đức Giêsu, bởi vì khi ngài còn được tự do, chưa phải tù đầy, chính ngài nhận ra Đức Giêsu ngay từ khi còn trong lòng mẹ, vì thế, ngài đã nhảy mừng khi Đức Maria đến thăm mẹ của mình là bà Elisabét; Gioan cũng thấy Chúa Thánh Thần ngự xuống đậu trên vai Đức Giêsu và có tiếng Chúa Cha xác nhận Đức Giêsu khi Ngài chịu phép rửa; rồi cũng chính ngài đã loan báo về Đấng đến sau mình, nhưng uy quyền và chức vụ của Đấng ấy rất đỗi cao sang, khiến ông không đáng cởi giây dày cho Ngài; cuối cùng, Gioan tuyên bố: “Đây là chiên Thiên Chúa”.

Tuy nhiên, khi sai các môn đệ của mình đến với Đức Giêsu như thế, ông đã mở mắt cho các môn sinh và muốn các đồ đệ của mình hãy can đảm từ bỏ ông để đi theo Đức Giêsu, Đấng là nguồn ơn cứu độ, là đường, sự thật và là sự sống, còn ông, ông chỉ là người dọn đường cho Đấng Cứu Thế.

Khi họ đến gặp Đức Giêsu, Ngài đã cho các ông chứng kiến tận mắt những phép lạ chứng tỏ quyền năng và ơn cứu độ của Ngài khi chữa lành những người ốm đau, bệnh tật, loan báo ơn cứu độ cho mọi người, nhất là những người tội lỗi...

Khi cho họ chứng kiến như thế, Đức Giêsu không quên cảnh tỉnh họ: “Phúc cho kẻ không vấp ngã vì ta”.

Tại sao Ngài lại nói như thế? Thưa là vì Ngài biết rõ lúc này, nhiều người đang mong chờ Ngài là một vị Cứu Tinh theo kiểu quyền lực chứ không phải là người thi ân giáng phúc thiêng liêng...!

Vì thế, lời cảnh thức của Đức Giêsu cho các môn đệ Gioan khi xưa cũng chính là lời khuyên răn chúng ta ngày hôm nay! Thật vậy, nhiều khi chúng ta muốn níu kéo Chúa về phe chúng ta để tiêu diệt những người tội lỗi, bất lương. Hoặc đôi khi chúng ta yêu cầu Chúa phải ban cho chúng ta những ơn chúng ta xin dù ơn xin đó nghịch với Lương Tâm... Tuy nhiên, những điều đó hẳn là không thể được Chúa nhận lời, vì thế, nhiều khi chúng ta chưng hửng...!

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy đi vào mối tương quan thân tình với Chúa bằng việc trực tiếp để cho Lời Chúa hướng dẫn cuộc đời chúng ta. Cần có tấm lòng yêu thương, bác ái, liên đới và quảng đại như Chúa.

Noi gương Gioan Tẩy Giả, sẵn sàng lui vào hậu trường để Đức Giêsu được lớn lên và can đảm giới thiệu các môn sinh của mình đến và gặp Đức Giêsu để họ đi theo và thi hành sứ vụ của Ngài.

Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con học được bài học từ hành động và cuộc đời của Chúa, để chúng con ra đi rao giảng và loan truyền những kỳ công Chúa đã làm cho nhân loại. Amen.

Jos. Vinc Ngọc Biển
 

SUY NIỆM:

1. “Thầy có thật là Đấng phải đến không?”

Khi nói về thao thức quan trọng của ông Gioan Tẩy Giả, thánh sử Luca không ngại viết lại một lần nữa và một cách chính xác câu hỏi ông Gioan dặn dò các môn đệ:

Thầy có thật là Đấng phải đến không,
hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?

(c. 19 và c. 20)

Điều này cho thấy, câu hỏi này đặc biệt quan trọng đối với ông Gioan và cũng quan trọng đối thánh Luca, tác giả Tin Mừng nữa. Và Giáo Hội, khi mời chúng ta nghe lại một lần nữa câu hỏi: “Thầy có thật là Đấng phải đến không?” trong ngày cuối cùng của thời gian trước giai đoạn bát nhật trước lễ Giáng Sinh, muốn giúp chúng ta hiểu rằng, câu hỏi này cũng rất có ý nghĩa và quan trọng đối với chúng ta hôm nay và Mùa Vọng lớn đang đến.

Theo gương thánh Gioan Tẩy Giả, xin cho chúng ta đừng tìm một điều gì khác, một ai khác, ngoài “Đấng Phải Đến”, trong cuộc đời, trong ơn gọi, trong những hoàn cảnh đặc biệt, theo thánh sử Mát-thêu, lúc đó Gioan đang bị giam cầm, và trong từng ngày sống.

 2. “Chính giờ ấy”

Đức Giê-su không áp đặt câu trả lời bằng một khẳng định hay định nghĩa căn tính của mình, nhưng mời gọi nhìn và nghe, nghĩa là chiêm ngắm, những gì Ngài làm và những gì Ngài nói. 

Chính giờ ấy, Đức Giê-su chữa nhiều người khỏi bệnh hoạn tật nguyền, khỏi quỷ ám, và ban ơn cho nhiều người mù được thấy. (c. 23)

Và đó là lời nói và hành động phục vụ cho sự sống: tìm lại sức khỏe, tự do đối với sự dữ và nhất là nhìn thấy “ánh sáng”, biểu tượng của sự sống, đường đi và sự thật. Đó là bởi vì, vì chúng ta không chỉ sống bằng sức khỏe thôi, nhưng còn sống bằng tương quan với nhau và với Chúa, một tương quan được giải thoát khỏi ma quỉ và những gì thuộc về ma quỉ, như ghen ghét, loại trừ, chia rẽ, bạo lực, đam mê vật chất, xác thịt, danh vọng…

“Chính giờ ấy”. Không như trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu, Đức Giê-su mời gọi nhìnvà nghe những gì Ngài đã làm và đã nói trong quá khứ. Nhưng, ở đây trong bài Tin Mừng theo lời kể của thánh sử Luca, “Chính Giờ Ấy”, Đức Giê-su thực hiện ngay trước mắt hai môn đệ của Gioan các dấu chỉ. Như thế, dấu chỉ mà Chúa mời gọi nhìn và nghe, đó là những dấu chỉ của hôm nay, của hiện tại: “nhìn và nghe” trước mặt, ở đây và lúc này.

Và với chúng ta cũng vậy, Chúa mời gọi chúng ta nhận ra các dấu chỉ của bây giờ và ở đây, ngay trong Thánh Lễ Tạ Ơn, chúng ta đang cử hành, ngay trong ngày sống hôm nay.

 3. Dấu chỉ “kẻ nghèo được nghe Tin Mừng”

Nhưng trong lời mời gọi hai môn đệ đi về thuật lại cho thầy Gioan của mình, những gì mắt thấy tai nghe, hình như Chúa kể ra nhiều hơn những gì mình vừa thực hiện! Và chúng ta cần đặc biệt chú ý đến dấu chỉ mà Chúa thêm vô:

Tin Mừng được loan báo cho người nghèo. (c. 22b)

Chữa bệnh và thậm chí cho người chết sống lại, dù rất quan trọng và đánh động lòng người, nhưng đó cũng chỉ là những ơn giải thoát tạm thời. Bởi vì, khỏe lại và sống lại, rồi một ngày kia, ai cũng phải bệnh lại và chết lại; và lần này là không thể đứng dậy lại được, vì đó là thân phận con người.

Nhưng sẽ có lúc, có những thử thách, có những tai họa, có những giai đoạn, người ta có thể nêu câu hỏi tặn căn: có cần thiết đứng dậy để sống tiếp không? Sự sống của loài người, của chúng ta hôm nay đang phải trả giá mỗi ngày cho lối sống chạy hiệu quả, thánh thích, theo sự tự tôn, theo nhu cầu và lòng ham muốn hưởng thụ, có đáng cho chúng ta sống dài và sống mãi như thế không? Chỉ có sứ điệp Tin Mừng của Đức Giê-su Ki-tô mới là dấu chỉ của mọi dấu chỉ, mới đem lại cho loài người chúng ta một giải quyết tận căn: đó là không còn sự sợ hãi đối với những gì thuộc thân phận con người, vì nhưng có niềm hi vọng, vì có Tin Mừng Sự Sống, vì có Nước Trời. Chúng ta dâng hiến đời mình là vì Tin Mừng này đây và để làm chứng cho Tin Mừng này đây. Các bài đọc trích sách Ngôn Sứ Isaia, trong Mùa Vọng, đều diễn tả Niềm Hy Vọng này của từng người và của cả loài người thuộc mọi thời.

Tin Mừng được loan báo cho người nghèo. Vậy, “người nghèo” là ai? Đương nhiên là những người nghèo. Nhưng còn là những người nghèo trong tinh thần, người nghèo ở bình diện thiêng liêng, nghĩa là tự do với  “mọi sự khác”, không tuyệt đối hóa bất cứ điều gì và thần tượng hóa hay ngẫu tượng hóa bất cứ ai, nhưng chỉ đi tìm và sống cho “Đấng phải đến” mà thôi. Hiểu như vậy, chỉ có những người nghèo mới có thể đón nhận Tin Mừng mà thôi. Còn “những người giàu”, thì lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn! Những dưới ánh sáng của Tám Mối Phúc Thật (x. Mt 5, 1-12), chúng ta còn được hiểu “người nghèo” là từng người và cả loài người chúng ta, trong bản chính đích thật là “hình ảnh Thiên Chúa”.

Vậy, trước khi loan báo Tin Mừng cho người nghèo, theo khuôn mẫu của Đức Ki-tô, “Đấng đã đễn, đã đến và đang đến, và để nên dấu chỉ của Người, chúng ta hãy là “Người Nghèo” đón nhận Tin Mừng đầu tiên, mỗi ngày và suốt đời.

 

 

Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
 
Tin Giáo phận