Thứ Ba tuần 27 thường niên.

Đăng lúc: Thứ ba - 10/10/2017 02:10 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong

 

Thứ Ba tuần 27 thường niên.

"Martha rước Người vào nhà mình. Maria đã chọn phần tốt nhất".

 

Lời Chúa: Lc 10, 38-42

Khi ấy Chúa Giêsu vào một làng kia, và có một phụ nữ tên là Martha rước Người vào nhà mình. Bà có người em gái tên là Maria ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người. Martha bận rộn với việc thết đãi khách. Bà đứng lại thưa Người rằng: "Lạy Thầy, em con để con hầu hạ một mình mà Thầy không quan tâm sao? Xin Thầy bảo em con giúp con với".

Nhưng Chúa đáp: "Martha, Martha, con lo lắng bối rối về nhiều chuyện (quá). Chỉ có một sự cần mà thôi, Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị ai lấy mất".

 

 

 

Suy Niệm 1: Lắng Nghe và Chiêm Niệm

Ngày nay, những tiện nghi do tiến bộ kỹ thuật mang lại đang tạo ra một nền văn hóa mới đặt tính hiệu năng và khả năng tiêu thụ lên hàng đầu bậc thang giá trị: người được đánh giá cao là người tài giỏi, giầu có, làm ra tiền và có khả năng tiêu thụ cao. Trong một nền văn minh như thế, dĩ nhiên những giá trị luân lý, tôn giáo hoặc bị đưa xuống thành thứ yếu, hoặc bị quên lãng và ngay cả bị chà đạp. Ðây là một thách đố lớn lao đối với Giáo Hội. Giáo Hội qua các Kitô hữu hiện diện như một dấu chỉ của cuộc sống mai hậu và những giá trị siêu việt, nhưng liệu các Kitô hữu có còn đủ thức tỉnh và can đảm làm chứng cho những giá trị siêu việt ấy không hay chính họ cũng chiều theo cám dỗ chạy theo dòng đời, thỏa hiệp với những sức mạnh tăm tối đang xói mòn những giá trị luân lý đạo đức và loại bỏ chiều kích thiêng liêng ra khỏi cuộc sống con người?

Tin Mừng hôm nay có thể được lắng nghe và suy niệm với nỗi thao thức ấy. Chúa Giêsu hẳn không làm một cuộc so sánh về hai thái độ: một của Marta tất bật với việc tiếp đãi khách, và một của Maria ngồi bên chân khách để trò chuyện. Trong thực tế, cả hai thái độ này đều cần thiết: tinh thần hiếu khách được biểu lộ cụ thể và tích cực qua việc chuẩn bị bữa ăn, nhưng cũng được thể hiện không kém qua sự hàn huyên ân cần. Chúa Giêsu đề cao thái độ của Maria, nhưng không hề giảm thái độ của Marta. Ngài chỉ muốn mượn hình ảnh của Maria đang ngồi dưới chân Ngài để nói lên thái độ cơ bản mà con người phải có đối với Thiên Chúa, đó là thái độ lắng nghe và chiêm niệm.

Hơn bao giờ hết, sự hiện diện của những người hiến dâng cho việc cầu nguyện và chiêm niệm là một trong những kho tàng quí giá nhất của thời đại chúng ta, để nhắc nhở cho thế giới rằng cuộc sống con người không chỉ giản lược vào điều mà thánh Phaolô gọi là chuyện ăn, chuyện uống, tôn thờ cái bụng, và rằng cuộc sống chỉ có giá trị và đứng vững vì chính chiều kích siêu việt, thiêng liêng của nó.

Trong một bài nói chuyện với các nữ tu của một Dòng Kín tại Mêhicô năm 1979, Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã đề cao sự hy sinh của họ như sau:

"Cuộc sống của chị em quan trọng hơn bao giờ hết; sự hiến thân trọn vẹn của chị em đầy tính thời sự. Trong một thế giới đang đánh mất dần ý thức về thần linh, trong một thế giới đề cao quá mức những thực tại vật chất, hỡi các nữ tu thân mến, các chị lại dấn thân vào các tu viện Kín để làm chứng cho những giá trị mà các chị sống cho. Các chị là những chứng nhân của Chúa cho thế giới ngày nay; với lời cầu nguyện, các chị đang thổi một luồng sinh khí mới vào trong Giáo Hội và con người ngày nay".

Những lời của Ðức Gioan Phaolô II không chỉ đề cao chứng từ của các Tu sĩ chiêm niệm, mà còn nhắc nhở cho các Kitô hữu về chính chứng từ của sự cầu nguyện của họ. Có những người hiến thân trọn vẹn cho sự cầu nguyện, nhưng cầu nguyện không phải là độc quyền của một số người, mà phải là hơi thở cho tất cả những ai có niềm tin. Có những giây phút dành cho việc cầu nguyện đã đành, nhưng người Kitô hữu phải sống thế nào để biến cả cuộc sống của họ thành lời cầu nguyện. Chiêm niệm không chỉ là hoạt động dành riêng cho một số người hay một số giờ hoặc một số nơi nhất định. Chiêm niệm chính là thái độ tìm kiếm, lắng nghe và suy niệm bao trùm mọi sinh hoạt của người Kitô hữu.

Nguyện xin Chúa nung nấu sự khát khao trong tâm hồn chúng ta, để chúng ta luôn hướng về Ngài, tìm kiếm Ngài và kết hiệp với Ngài trong mọi sự. Nguyện xin Mẹ Maria là Ðấng luôn cất giữ và suy niệm mọi sự trong lòng, hướng dẫn chúng ta trong thái độ cầu nguyện và chiêm niệm của Mẹ.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 2: Lao Ðộng Và Cầu Nguyện

Câu trả lời của Chúa Giêsu cho Mácta đáng cho ta suy nghĩ thêm. Các nhà chú giải đề ra hai điểm. Trước hết Chúa Giêsu không có ý định giảm giá trị của công việc tiếp rước Chúa mà Mácta đang làm nhưng Ngài cảnh tỉnh Mácta về nguy hiểm Mácta đang lao vào, đó là thái độ ganh tị, thái độ muốn tách rời Maria ra khỏi Chúa Giêsu; kế đến Chúa Giêsu làm nổi bật một điểm tốt mà Maria đã biết rút ra từ hoàn cảnh, đó là đến ngồi bên Chúa lắng nghe và nói: "Việc lắng nghe Chúa có ưu tiên hơn, vì con người không sống nguyên bởi bánh mà thôi, nhưng còn do bởi lời Thiên Chúa phán ra. Vì thế, hãy tìm nước Thiên Chúa trước rồi mọi sự khác sẽ được ban cho dư đầy". Chúa Giêsu không đề ra một lựa chọn giữa một trong hai điều: hoặc làm việc, thái độ của Mácta; hoặc chiêm niệm, thái độ của Maria, để rồi chỉ chấp nhận một thái độ duy nhất của Maria mà thôi.

Không có sự đối nghịch giữa hoạt động và chiêm niệm trong đời sống người Kitô, bởi vì cả hai đều phát xuất từ một nguồn mạch là lời Chúa và cùng hướng đến một mục tiêu là phục vụ nước Chúa.

Việc lắng nghe lời Chúa được hướng đến hành động và hành động cần được nuôi dưỡng bởi lời Chúa. Ðây là hai khía cạnh của mối phúc thật: lắng nghe và tuân giữ lời Chúa. Mối phúc thật này đã được Chúa Giêsu tuyên bố khi Ngài trả lời với người nữ từ trong dân chúng cất tiếng chúc tụng mẹ, cũng như trả lời cho những kẻ báo tin cho Chúa biết là có mẹ và anh em Chúa đang chờ, thì lúc đó Chúa Giêsu trả lời: "Nhưng phúc thật cho những ai lắng nghe lời Chúa và tuân giữ lời ấy; những kẻ đó mới là mẹ Ta và anh em Ta". Hai chị em Mácta và Maria nhắc nhở cho cộng đoàn Kitô cũng như cho mọi người Kitô thuộc mọi thời đại về hai thái độ luôn bổ túc cho nhau, để tiếp nhận nước Chúa được hiện diện nơi chính Chúa Giêsu Kitô. Không phải chỉ cầu nguyện chiêm niệm không mà thôi; cũng không phải chỉ có hoạt động vì hoạt động. Nhưng chiêm niệm và hoạt động phải là hai chiều kích hòa hợp với nhau của cùng một trách vụ, đây là hai yếu tố không thể nào thiếu vắng của việc theo Chúa. Trong những hoàn cảnh cụ thể và tùy theo mỗi hoàn cảnh cụ thể, mà người đồ đệ của Chúa thực hiện việc hòa hợp cụ thể này giữa cầu nguyện và hoạt động. Thật là sai lầm to nếu ta muốn canh tân xã hội mà không cần cầu nguyện, nghĩa là không cần lắng nghe lời Chúa, không đối thoại với Ngài. Ðể hoạt động của chúng ta có thể trổ sinh kết quả, người đồ đệ của Chúa cần dành thời giờ im lặng để lắng nghe lời Chúa và đối thoại với Ngài. Trong ý nghĩa này, chiêm niệm là phần tốt hơn mà Maria đã chọn, nhưng không phải là phần tách rời ra khỏi việc làm, không ăn thua gì đến việc làm. Ðức tin chúng ta phải là đức tin có sức tác động qua đức bác ái, đàng khác cầu nguyện không làm cho người đồ đệ xa lạ với cuộc sống và những vấn đề của con người. Nhưng ngược lại, cầu nguyện làm cho người đó được thêm sức mạnh để hoạt động biến đổi xã hội, ngõ hầu Thiên Chúa được tôn vinh và con người được hạnh phúc.

Lạy Chúa,

Xin giúp con hiểu và thành công hòa hợp được hai yếu tố không thể tách rời của đời sống Kitô đích thực này là làm việc và cầu nguyện. Ước chi mọi việc con làm đều phát xuất từ cầu nguyện, từ việc lắng nghe lời Chúa và được nâng đỡ bởi sức mạnh của Chúa, sức mạnh được trao ban trong những giây phút con trở về lắng nghe Chúa nói.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 3: Hành động và chiêm niệm

Chúa đáp: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.” (Lc. 10, 41-42)

Trong đoạn Tin Mừng này, Thánh Luca kể lại biến cố trong bữa cơm gia đình ấm cúng giữa Đức Giêsu, Matha và Maria, ông đặc biệt lưu ý đến vấn đề chiêm niệm và hành động, không phải chỉ có chiêm niệm hay hành động riêng rẽ.

Chắc hẳn, Đức Kitô không muốn đối lập Maria với Matha. Người chỉ ghi nhận những ưu tiên, nhưng không lên án những hành động của Matha. Cả hai chị em đều mến Chúa bằng nhau! nhưng mỗi người mỗi vẻ. Matha thích hành động, chị cảm thấy cần thiết đón khách chu đáo đàng hoàng mới tỏ ra lòng mến khách, quý khách. Cho nên, chị cần chuẩn bị nhiều thứ.... như vậy rất có lý! nhưng chị quá lo lắng bối rối nhiều chuyện quá. Chúa đã lưu ý chị thế! Chắc chắn là cần thổi nấu, sắp đĩa bát, dọn bàn ăn! quá lo lắng, áy náy không hợp với lúc này! Điều quan trọng chính là họp mặt, gặp gỡ nhau, trao đổi tâm sự hơn là mâm cao cỗ đầy.

Maria, cô ngồi bên chân Thầy rất mến, ngây ngất lắng nghe Người không ngớt! Hai người nói gì với nhau? bản văn không nói gì đặc biệt. Có phải nói về cái chết sắp tới của Người như đã nói với các Tông Đồ, về mọi thứ đau khổ Người mong chờ và chấp nhận để cứu chuộc loài người chăng? Cũng có thể Người nói với Maria về ý nghĩa ngược đời của tám mối phúc thật, về hạnh phúc nước trời. Khó với tới và những đòi hỏi vượt sức loài người của đức ái Kitô giáo! Không ai biết được câu chuyện đó như thế nào! nhưng Maria rất ham thích lắng nghe! Khi người ta yêu, người ta không chán nghe người yêu nói.

Matha bất bình như mọi người hoạt động bất bình với những người chiêm niệm: không làm gì nhưng lại rất hoạt động và hoạt động đúng nhất. Đức Giêsu đã đặt lại những giá trị, Người nói: “Tội nghiệp Matha, chị làm cũng được, Thầy khen chị, cám ơn chị, nhưng hãy tin Thầy đi, chị không biết rằng chị cần thấy: lúc chúng ta ngồi với nhau để chia vui sẻ buồn là tốt nhất, là lịch duyệt và dễ thương nhất! chị thử coi tình yêu chứng tỏ bằng những cử chỉ chị làm lúc này, không thể bằng ánh mắt chăm chú biểu lộ lòng yêu mến đối với sự hiện diện của Thầy được!

Không cần tiếng khua nồi niêu bát dĩa... nhưng cần thinh lặng hết lòng yêu mến tôn thờ”.

GF

 

Suy niệm 4:

Nếu ở Việt Nam mỗi năm có khoảng mười hai ngàn người chết vì tai nạn giao thông, 
thì ở Nhật có ba mươi ngàn người tự sát trong năm qua. 
Tai nạn giao thông lắm khi do vội vã, không làm chủ được tốc độ. 
Tự sát do áp lực của công việc quá lớn, do căng thẳng, do sợ bị khiển trách. 
Xem ra cuộc sống hối hả đã dẫn đến nhiều cái chết thương tâm. 
Nhiều người chết bất ngờ vì bệnh tim mạch. 
Con người hôm nay có nhiều tiện nghi hơn, nhiều thú vui hơn ngày xưa, 
nhưng lại thiếu sự thanh thản, bình an, trầm lắng. 
Trong bài diễn văn ngày 20-08-2006 tại Castel Gandolfo, 
Đức Thánh Cha đã cảnh báo về nguy hiểm khi làm quá nhiều công việc. 
Ngài trích lời thánh Bênêđictô: bị quá tải thường dẫn đến sự chai đá của con tim, 
tinh thần bị thương tổn, trí khôn bị mất và ơn Chúa bị phân tán. 
Ngài khẳng định lời nhắc nhở này cũng áp dụng cả cho ngài và cho mọi người. 
Không được đánh mất mình trong công việc : 
đó là tâm niệm của người lãnh đạo trên một tỉ người Công Giáo khắp thế giới. 
Bài Tin Mừng hôm nay cho ta thấy một giây phút thư giãn của Đức Giêsu. 
Trên con đường nay đây mai đó của một người rao giảng, 
Đức Giêsu cũng có lúc dừng chân. 
Một ngôi làng quen thuộc, một mái nhà ấm cúng, một bữa ăn ngon, 
tất cả như một ốc đảo xanh tươi đem lại cho Thầy trò hạnh phúc 
sau những vất vả, nhọc mệt, hiểm nguy và thiếu thốn. 
Hầu chắc ngôi làng này ở Bêtania, gần Giêrusalem. 
Hai chị em Mácta và Maria đã được nhắc đến trong Tin Mừng Gioan. 
Mácta là người đón khách và nấu nướng (Ga 11, 20; 12, 2), 
còn Maria thì hay phủ phục dưới chân Đức Giêsu (Ga 11, 32; 12, 3). 
Những nét này ta lại thấy trong bài Tin Mừng hôm nay theo Luca. 
Mácta vẫn là người ra đón Chúa, Maria vẫn là người ngồi duới chân Chúa. 
Một người thiên về hoạt động, một người có vẻ trầm hơn. 
Nhưng cả hai đều được Đức Giêsu quý mến (Ga 11, 5). 
Chúng ta cần chiêm ngắm cuộc chia sẻ của Đức Giêsu với chị Maria. 
Chị ngồi bên chân Chúa và lắng nghe lời Người (c.39). 
Đức Giêsu là người nói và chị Maria là người nghe. 
Ngài có thể đã chia sẻ với chị về đời sống nội tâm và việc tông đồ của ngài. 
Được chia sẻ và có người nghe mình chia sẻ là một hạnh phúc. 
Còn chị Maria thì sung sướng được ngồi nghe trong tư thế của một môn đệ. 
Người ta có cảm tưởng chị có thái độ thụ động khi nghe. 
Thật ra để lắng nghe cần tích cực mở tai và mở lòng. 
Lắng nghe Lời Chúa là cần trước khi đem ra thực hành. 
Mácta đón Chúa vào nhà, 
còn Maria đón Lời Chúa vào tâm hồn mình. 
Có thể định nghĩa cầu nguyện là ngồi và lắng nghe Chúa nói. 
Một số người tưởng cầu nguyện là phải nói thật nhiều cho Chúa nghe. 
Thật ra Chúa muốn bày tỏ cho ta những ước mơ của ngài về ta, 
nên ta cũng cần dành khoảng lặng cho ngài. 
Nghệ thuật đối thoại cũng là nghệ thuật thinh lặng lắng nghe. 
Trong khi Maria ngồi nghe Chúa nói,thì Mácta tất bật dưới bếp. 
Mácta bối rối về nhiều chuyện phục vụ (peri pollên diakonian, c. 40). 
Chị sợ bữa ăn không được chuẩn bị chu đáo và kịp thời. 
“Em con để con phục vụ một mình”: chị thấy cô đơn trong công việc. 
“mà Thầy không quan tâm sao?”: chị nghĩ lẽ ra Thầy nên để ý chuyện ấy. 
“Xin Thầy bảo em giúp con một tay”: chị muốn Maria xuống bếp giúp chị. 
Mácta thật là người tốt, chị muốn tiếp đãi Đức Giêsu đàng hoàng. 
Nhưng có lẽ chị quên rằng Maria cũng đang tiếp đãi Đức Giêsu, 
và ngài rất vui với cách tiếp đãi đó. 
Nếu đưa Maria xuống bếp phụ cho chị, thì Thầy Giêsu nói chuyện với ai? 
Chúng ta cũng dễ say mê làm việc của Chúa, đến nỗi quên cả việc gặp Chúa. 
Có khi chúng ta coi trọng hiệu quả của công việc ta làm cho Chúa 
mà quên dành giờ cho Chúa. 
Cầu nguyện là ở với Chúa, nghỉ ngơi bên Chúa, 
sống tình bạn với Chúa như hai người ngồi bên nhau. 
Đức hồng y Nguyễn Văn Thuận nhắc ta đặt Chúa lên trên việc-của-Chúa. 
Đức Giêsu thông cảm với nỗi căng thẳng, âu lo của Mácta 
thể hiện trên khuôn mặt và giọng nói của chị. 
Ngài nhẹ nhàng gọi tên chị hai lần : “Mácta, Mácta ơi !” 
“Chị băn khoăn lo lắng về nhiều chuyện quá!” (peri polla, c.41). 
Câu này ngài cũng muốn nói với từng người chúng ta. 
Chúng ta cũng lo nhiều chuyện, gánh nhiều trách nhiệm. 
“Chỉ có một chuyện cần mà thôi”: ngài mời ta tập trung vào một chuyện cần. 
Lo nhiều chuyện làm ta bị phân tán. 
“Maria đã chọn phần tốt nhất” : 
ngồi dưới chân Chúa là một chọn lựa nghiêm chỉnh giữa những công việc bề bộn. 
Đặt Chúa lên trên và lên trước mọi việc khác là một chọn lựa không dễ dàng. 
Dù sao Mácta là một thánh nữ, được Giáo Hội kính nhớ trong Phụng vụ. 
Chúng ta phải làm Mácta, tận tụy với việc của Chúa, không phải việc của mình, 
như thế ta sẽ bình an hơn khi thất bại, khiêm tốn hơn khi thành công. 
Chúng ta phải làm Mácta, nhưng không được lo lắng, bôn chôn. 
Chúng ta làm mọi việc trong an tĩnh, thư thái, vui tuơi, hài hước, 
bởi lẽ Chúa chẳng đòi ta làm quá sức mình. 
Chúng ta phải làm Mácta, đảm đang lo nhiều việc, nhưng không được tự hào, 
coi thường những người thiếu khả năng, bệnh tật, 
hay đánh giá người khác dựa trên hiệu quả công việc. 
Chúng ta phải làm Mácta, nhưng không cần ai để ý (c.40). 
không coi việc mình làm là quan trọng hơn việc người khác, 
vì biết rằng Chúa ban cho mỗi người mỗi việc để phục vụ cho toàn thân. 
Cuộc sống hôm nay khiến ta khó làm Maria. 
Nhưng phải cố dành giờ để làm Maria mỗi ngày. 
Phải thu xếp để được làm Maria, để có người thay mình làm Mácta. 
Nghe lời Chúa sẽ dẫn tới hành động: đó là xây nhà trên đá. 
Cuối cùng đời sống chúng ta là kết hợp của Mácta và Maria : 
vừa đón Chúa như Mácta, vừa tiếp Chúa như Maria, 
vừa làm việc của Chúa, vừa gặp gỡ chính Chúa, 
vừa hoạt động, vừa chiêm niệm, 
nhưng lúc nào cũng hướng về Chúa.

Cầu nguyện:

Khi bị bao vây bởi muôn tiếng ồn ào, 
xin cho con tìm được những phút giây thinh lặng. 
Khi bị rã rời vì trăm công ngàn việc, 
xin cho con quý chuộng những lúc 
được an nghỉ trước nhan Chúa. 
Khi bị xao động bởi những bận tâm và âu lo, 
xin cho con biết thanh thản ngồi dưới chân Chúa 
để nghe lời Người. Khi bị kéo ghì bởi đam mê dục vọng, 
xin cho con thoát được lên cao 
nhờ mang đôi cánh thần kỳ của sự cầu nguyện. 
Lạy Chúa, ước gì tinh thần cầu nguyện 
thấm nhuần vào cả đời con. Nhờ cầu nguyện, 
xin cho con gặp được con người thật của con 
và khuôn mặt thật của Chúa. 

Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

 

 

SUY NIỆM:

Bài Tin Mừng của Thánh Lễ hôm nay, được đọc trong ngày lễ nhớ thánh nữ Mác-ta, rất quen thuộc với chúng ta ; quen thuộc, nhưng luôn thu hút, vì hình ảnh đầy ý nghĩa của hai người phụ nữ hiện diện chung quanh Đức Giêsu. Hình ảnh thật năng động của cô Mác-ta và hình ảnh, có thể nói, thật bất động của cô Maria.

Câu chuyện được đặt ở giữa dụ ngôn « Người Samari tốt lành » và sự kiện Đức Giêsu cầu nguyện và dạy các môn đệ cầu nguyện. Nếu dụ ngôn Người Samari mời gọi thực hành : « hãy đi và anh, anh cũng hãy làm như thế » (10, 37), câu chuyện ở làng Bêtania đặt « việc làm » trong một chiều kích sâu xa hơn.

Có một « việc làm » khác, và việc làm này không đòi phải làm gì cả, chỉ ngồi đó nghe Đức Giêsu nói thôi. Cầu nguyện không phải là việc làm, theo nghĩa lao động, nhưng còn hơn cả việc làm. Và như chúng ta có kinh nghiệm, cầu nguyện là một « công trình » của Chúa và của chúng ta. Như chính Đức Giêsu nói : « công trình của Thiên Chúa là anh em tin nơi Đấng Ngài sai đến » (Ga 6, 29).

Lao mình vào những công việc phục vụ người khác là điều tốt, nhưng vẫn chưa đủ, còn một điều khác nữa nền tảng hơn, đó là chúng ta làm việc, phục vụ trong tâm trạng nội tâm nào. Và để có được sự bình an và niềm vui trong hành trình đi theo Đức Ki-tô, ngang qua ơn gọi được ban cho chúng ta, Đức Giêsu mời gọi chúng ta cầu nguyện trong những lúc dành riêng và sống tâm tình cầu nguyện trong mọi sự, nghĩa là giữ tương quan mật thiết với Chúa.

1. Niềm vui đón tiếp (c. 38)

« Khi Đức Giêsu và các môn đệ đang trên đường », từ Galilê đi Giêrusalem. Khi bắt đầu cuộc hành trình, Đức Giêsu nói những lời thật triệt để (Lc 9, 60. 62). Trong viễn tượng của ơn gọi tu trì, những lời này thường được hiểu như là phải đoạt tuyệt hay ít nhất là « cách li » với gia đình, với bạn bè và với những người thân yêu.

Tuy nhiên, nhìn ngắm Đức Giêsu trên đường đi Giêrusalem với viễn tượng của mầu nhiệm Vượt Qua, chúng ta sẽ nhận ra rằng không hoàn toàn như vậy : « Đức Giêsu đi vào một làng, và một người phụ nữ tên là Mác-ta đón Ngài vào nhà mình ». Đức Giêsu vẫn giữ tương quan với những người thân yêu, Ngài vẫn trân trọng tình thương của họ, vẫn cảm nếm sự dịu ngọt của tình người, chữa lành và hướng nó tới sự sống viên mãn. Xin Chúa làm cho trái tim của chúng ta giống trái tim của Người hơn, trong những gì liên quan đến tương quan của chúng ta với những người thân yêu.

* * *

Nhìn ngắm chị Mác-ta đón Đức Giêsu vào nhà mình với niềm vui. Chúng ta được mời gọi nhận ra những người phụ nữ chúng ta từng gặp thấy trong cuộc đời : đầy lòng tin, quảng đại, hiếu khách, và đảm đang. Thực vậy, cô Mác-ta thật đảm đang : tay làm một lúc nhiều việc, nhưng con mắt lại chú ý đến những việc khác trong nhà, chú ý đến những người khác trong nhà. Và chính ở điểm này mà cô Mác-ta cần được Lời Đức Kitô biến đổi, chữa lành ở mức độ sâu xa nhất, để tìm lại niềm vui, bình an và hạnh phúc bền vững trong tâm hồn.
Trong giờ cầu nguyện hằng ngày, và nhất là trong những ngày tĩnh tâm, Chúa cũng muốn đến thăm “nhà” của chúng ta: “Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta” (Kh 3, 20). Tôi có ước ao và sẵn sàng không? Và tôi đón Người như thế nào?

2. Lắng nghe và phục vụ (c. 39-40a)

Hãy dừng lại bao lâu chúng ta muốn để chiêm ngắm khung cảnh đầm ấm và rất đỗi bình thường: nhà có hai chị em, có khách quí đến, em tiếp chuyện và chị lo nước nôi và bữa ăn để đãi khách. Không thể hai người cùng nghe; và cũng không thể hai người cùng làm, để khách loay hoay một mình. Nhất là cảm nếm niềm vui của cuộc gặp mặt giữa hai chị em và Đức Giêsu.

  • Nhìn ngắm cô Maria và Đức Giêsu : cô Maria cứ ngồi bên chân chúa mà nghe lời người dạy; bản gốc thân tình hơn, đời thường hơn: cô em Maria ngồi bên chân Đức Giêsu nghe lời của Ngài. Hãy cố gắng nghe dù bản văn Tin Mừng vẫn chưa tường thuật lời nói: lời của Đức Giêsu dành cho cô Maria, và lời của Maria dành cho Đức Giêsu (cô chỉ lắng nghe, nhưng chắc chắn có cảm xúc và cả tiếng lòng nữa). Chúng ta có thể hình dung ra tư thế của Đức Giêsu. Trong giờ cầu nguyện này và trong thời gian Linh Thao, tôi có ước ao có được tư thế và tâm hồn của cô Maria không ?
  • Chúng ta có thể “xuống bếp” nhìn ngắm chị Mác-ta “tất bật lo việc phục vụ” (bản gốc: bận rộn với nhiều việc phục vụ). Chúng ta hãy cố gắng lắng nghe lời, lời trong lòng hoặc lời lẩm bẩm của chị Mác-ta; nhất là nhận ra chuyển động nội tâm của chị. Diễn biến nội tâm của chỉ có thể được chia làm ba bước: lúc đầu chị chú ý lo việc trong niềm vui; sau đó nhìn bên này, nhìn bên kia, nhìn những công viêc mình phải làm, rồi nhìn lên nhà trên ; và cuối cùng chị bỏ bếp đi lên! Điều gì đã xẩy ra trong cô, khiến cô bỏ bếp đi lên nhà trên?

3. « Băn khoăn lo lắng » (c. 40b-42)

Ở điểm cầu nguyện này, chúng ta hãy lắng nghe lời của cô Mác-ta và lời của Đức Giêsu. Cô Mác-ta bỏ bếp đi lên, tiến lại và nói với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” Trong câu nói của Mác-ta, hàm chứa hai lời trách móc: trách em và trách Đức Giêsu, dựa trên hai sự kiện rất khách quan: Maria chỉ biết ngồi đó nghe, còn Đức Giêsu thì chỉ biết ngồi đó nói! Như thế, chị Mác-ta thật có lí.

Chúng ta cũng hay trách Chúa và trách (anh) chị em như thế. Ngoài ra, chị còn gợi ý cho Đức Giêsu điều Ngài cần làm cho chị : « Xin Thầy bảo nó… »! Tuy nhiên, chị có một vấn đề thâm sâu mà Đức Giêsu mời gọi chị hoán cải. Nhưng trước hết, chúng ta hãy cảm nếm sự thương cảm của Đức Giêsu dành cho Mác-ta: “Mác-ta, Mác-ta ơi!”. Hai lần gọi tên!

Khi nói với cô Mác-ta: “Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.” Đức Giêsu dường như đề cao, thậm chí tuyệt đối hóa, việc lắng nghe lời của Ngài trong cầu nguyện. Chính vì thế, truyền thống thiêng liêng thường hiểu lời của Đức Giêsu theo hướng này.

Tuy nhiên, trong những trường hợp khác, Đức Giêsu cũng nhấn mạnh không kém đến việc phục vụ: “Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người.” (Mt 20, 26-28); “anh em hãy rửa chân cho nhau, như Thầy rửa chân cho anh em” (Ga 13, 14). Và ngày nay, trong Giáo Hội cũng như trong xã hội, việc làm cụ thể và thái độ dấn thân phục vụ được đề cao cách đặc biệt. Vì thế, người ta còn hiểu lời của Đức Giêsu theo hướng trung dung, nghĩa là cầu nguyện và hoạt động không đối nghịch nhau, nhưng qui về nhau.

* * *

Nhưng nếu chúng ta khởi đi từ vấn đề nội tâm của cô Mác-ta: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá!”, chúng ta sẽ hiểu lời của Đức Giêsu theo một hướng khác, có lẽ đúng hơn, sâu hơn và đánh động chúng ta nhiều hơn. Thật vậy, lời của Đức Giêsu không nhắm tới “sự việc”, việc phục vụ hay việc cầu nguyện, và cũng không nhắm tới tương quan giữa hai việc này; nhưng lời Đức Giêsu liên quan đến con mắt, diễn tả thái độ nội tâm, khi chúng ta cầu nguyện cũng như khi chúng ta làm việc phục vụ.

Vì thế, sứ điệp sâu xa chất chứa trong lời của Đức Giêsu liên quan đến đôi mắt. Mác-ta làm việc ở dưới bếp nhưng lại hay ngó lên trên nhà. Đức Giêsu không phủ nhận giá trị của việc phục vụ mà chị đang thực hiện cách quảng đại, nhưng vấn đề là con tim của chị: “băn khoăn và lo lắng”. Sống và làm việc, nhưng đôi mắt lại nhìn bên này, nhìn bên kia, nhìn ở đây, nhìn ở trên kia và rốt cuộc “bỏ bếp đi lên”! đôi mắt diễn tả sự không bình an của tâm hồn, nhất là diễn tả sự ghen tị không chấp nhận sự khác biệt.

  • Đức Giêsu nói: “Chỉ có một điều cần thiết thôi”, đó là con đường mình đang đi, ơn gọi mình đang sống, việc mình đang làm, bài Linh Thao mình đang thực hiện…, hãy nhìn vào đó và xác tín rằng đó là ơn huệ Chúa ban và là điều tốt nhất. Trong nhiều lựa chọn, Maria đã chọn một; và đối với cô đó là lựa chọn tốt nhất và cô hướng đôi mắt và tâm hồn của mình vào điều này.
  • “Chỉ có một điều cần thiết”, còn có nghĩa là thái độ nội tâm “biết lắng nghe Lời Chúa” trong mọi sự, dù chúng ta đang ở đâu, hay đang làm công việc nào, đang cầu nguyện hay đang làm việc, đang đọc kinh hay đang học tập, đang làm việc thiêng liêng hay đang phục vụ .

Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc

…………………………………………………………………….

[1] Nếu đặt trình thuật Luca như khởi điểm của hai trình thuật tiếp theo trong Tin Mừng Gioan, chúng ta có thể nhận ra sự “lớn lên” của Mác-ta trong tương quan với Đức Kitô, với những người khác và với công việc: chị quan tâm đến công việc của mình, nên trách em và trách Thầy; tiếp đến chị thương em Lazarô của chị đến độ trách “yêu” Đức Giêsu: “Nếu Thầy ở đây em con đã không chết” (Ga 11, 32); và sau cùng, ngay trước ngưỡng của cuộc Thương Khó của Đức Giêsu, chị chẳng nói gì nữa, tác giả Tin Mừng chỉ kể lại: “Cô Mác-ta lo hầu bàn”. Như thế, chị đã như đạt được ơn bình an sâu thẳm trong tâm hồn:

  • Bình an, nghĩa là tự do với mọi sự để yêu mến và phục vụ Đức Giêsu vẫn với và ngang qua công việc phục vụ nhỏ bé không tên của mình.
  • Bình an, nghĩa là tôn trọng sự khác biệt nơi những ngôi vị khác và đi vào hiệp thông dẫn đến hiệp nhất, thay vì ghen tị giản lược người khác vào chính mình hay ngược lại giản lược mình vào người khác.

 

SUY NIỆM LỜI CHÚA MỖI NGÀY SONG NGỮ

 

Tuesday (October 10): “You are anxious – one thing is needful”

 

Scripture: Luke 10:38-42

38 Now as they went on their way, he entered a village; and a woman named Martha received him into her house. 39 And she had a sister called Mary, who sat at the Lord’s feet and listened to his teaching. 40 But Martha was distracted with much serving; and she went to him and said, “Lord, do you not care that my sister has left me to serve alone? Tell her then to help me.” 41 But the Lord answered her, “Martha, Martha, you are anxious and troubled about many things; 42 one thing is needful. Mary has chosen the good portion, which shall not be taken away from her.”

Thứ Ba     10-10           Chị lo lắng quá – chỉ có một điều cần thiết

 

Lc 10,38-42

38 Trong khi thầy trò đi đường, Đức Giê-su vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Mác-ta đón Người vào nhà.39 Cô có người em gái tên là Ma-ri-a. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy.40 Còn cô Mác-ta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay! “41Chúa đáp: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá!42 Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.”

Meditation: Does the peace of Christ reign in your home and in your personal life? Jesus loved to visit the home of Martha and Mary and enjoyed their gracious hospitality. In this brief encounter we see two very different temperaments in Martha and Mary. Martha loved to serve, but in her anxious manner of waiting on Jesus, she caused unrest. Mary, in her simple and trusting manner, waited on Jesus by sitting attentively at his feet. She instinctively knew that what the Lord and Teacher most wanted at that moment was her attentive presence. 

 

Give your concerns and pre-occupations to the Lord

Anxiety and preoccupation keep us from listening and from giving the Lord our undivided attention. The Lord bids us to give him our concerns and anxieties because he is trustworthy and able to meet any need we have. His grace frees us from needless concerns and preoccupation. Do you seek the Lord attentively? And does the Lord find a welcomed and honored place in your home?

Always welcome the Lord into your home and heart

The Lord Jesus desires that we make a place for him, not only in our hearts, but in our homes and in the daily circumstances of our lives as well. We honor the Lord when we offer to him everything we have and everything we do. After all, everything we have is an outright gift from God (1 Chronicles 29:14). Paul the Apostle urges us to give God glory in everything: “Whatever you do, in word or deed, do everything in the name of the Lord Jesus, giving thanks to God the Father through him” (Colossians 3:17).  

When you sit, eat, sleep and when you entertain your friends and guests, remember that the Lord Jesus is also the guest of your home. Scripture tells us that when Abraham opened his home and welcomed three unknown travelers, he welcomed the Lord who blessed him favorably for his gracious hospitality (Genesis 18:1-10; Hebrews 13:2). The Lord wants us to bring him glory in the way we treat others and use the gifts he has graciously given to us. God, in turn, blesses us with his gracious presence and fills us with joy.

“Lord Jesus, to be in your presence is life and joy for me. Free me from needless concerns and preoccupations that I may give you my undivided love and attention.”

Suy niệm: Bình an của Đức Kitô có ngự trị trong gia đình và trong cuộc đời của bạn không? Đức Giêsu thích viếng thăm gia đình của Mátta và Maria và vui hưởng lòng hiếu khách quảng đại của họ. Trong câu chuyện ngắn ngủi này, chúng ta thấy có hai tính tình khác biệt giữa Maria và Mátta. Mátta thích phục vụ, nhưng với tính tình lo lắng phục vụ Đức Giêsu, đã khiến cô lăng xăng. Maria, với tính tình đơn sơ và tin tưởng, phục vụ Đức Giêsu bằng cách ngồi chăm chú dưới chân Người. Theo bản năng, cô biết rằng điều mà Chúa và Thầy muốn nhất lúc này là sự hiện diện ân cần của cô.

 

 

 

Hãy dâng các lo âu và phiền muộn của bạn cho Chúa

Lo lắng và bối rối ngăn cản chúng ta không chịu lắng nghe và không cho chúng ta dâng cho Chúa sự chăm chú say sưa của chúng ta. Thiên Chúa mời gọi chúng ta hãy dâng cho Người những ưu tư lo lắng, bởi vì Người đáng tin cậy và có thể đáp ứng bất cứ những gì chúng ta thiếu thốn. Ơn sủng của Người giải thoát chúng ta khỏi những lo lắng và bận tâm không cần thiết. Bạn có tìm kiếm Chúa một cách tha thiết không? Thiên Chúa có được đón tiếp nồng hậu và được kính trọng trong gia đình của bạn không?

Hãy luôn đón mừng Chúa vào nhà và cõi lòng của bạn

Chúa Giêsu muốn rằng chúng ta dành một chỗ cho Người, không chỉ trong tâm hồn, nhưng trong gia đình và trong mọi tình huống hằng ngày của đời sống chúng ta nữa. Chúng ta tôn kính Chúa khi chúng ta dâng cho Người mọi sự chúng ta có và mọi việc chúng ta làm. Bởi chưng, mọi thứ chúng ta có đều là ơn ban của Thiên Chúa (1Sb 29,14). Thánh Phaolô Tông đồ thúc giục chúng ta đem lại cho Người vinh quang trong mọi sự: “Bất cứ việc gì anh em làm, trong lời nói hay trong việc làm, hãy làm mọi sự vì danh Chúa Giêsu. Nhờ Người mà chúng ta tạ ơn Chúa Cha” (Col 3,17).

Khi bạn ngồi, ăn uống, ngủ nghỉ, và khi bạn tiếp đón bạn bè và khách, hãy nhớ rằng Chúa Giêsu cũng là vị khách của gia đình bạn. Kinh thánh kể rằng khi ông Abraham mở cửa nhà và đón tiếp 3 vị khách vô danh, ông đã tiếp đón Thiên Chúa, Đấng đã chúc lành cho ông cách quảng đại về sự tiếp đón nồng hậu của ông (St 18,1-10; Hr 13,2). Thiên Chúa muốn chúng ta đem lại cho Người vinh quang trong cách chúng ta đối xử với người khác và sử dụng các ơn huệ Người đã ban cho chúng ta cách quảng đại. Về phần Thiên Chúa, Người chúc lành cho chúng ta với sự hiện diện khoan dung và lấp đầy lòng chúng ta niềm vui khôn tả.

Lạy Chúa Giêsu, sự hiện diện của Chúa là sự sống và niềm vui của con. Xin Chúa giải thoát con khỏi những lo lắng băn khoăn không cần thiết, để con có thể dâng hiến Chúa tình yêu và sự chăm chú trọn vẹn của con.

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

Từ khóa:

mà thôi

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
Tin Giáo phận