Thứ Hai tuần 12 thường niên.

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/06/2017 21:34 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong

 

Thứ Hai tuần 12 thường niên.

“Hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã”.

 

Lời Chúa: Mt 7, 1-5

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đừng đoán xét để khỏi bị đoán xét. Các con đoán xét thể nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. Sao ngươi thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi? Hoặc sao ngươi bảo anh em: “Để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh”, và này: cái đà đang ở trong mắt ngươi. Đồ giả hình, hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã, rồi ngươi sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em ngươi”.

 

 

 

SUY NIỆM 1: Một phương thế tốt để tự biết mình

Khi Chúa Giêsu bảo đừng xét đoán đó là một lệnh truyền khắt khe, có nghĩa: đừng bao giờ xét đoán không tốt cho kẻ khác, đừng kết án ai. Sự xét đoán này là công việc của một mình Thiên Chúa. Không ai được thay thế cho Thiên Chúa. Hơn nữa mỗi người phải xác tín rằng mình không được quyền lưu ý kẻ khác về tội của họ, vì ai nấy đều là kẻ có tội.

Chúng ta hãy đưa ra đây một nhận xét của khoa tâm lý cổ điển để làm sáng tỏ câu: người ta sẽ đong cho các ngươi đấu nào mà các ngươi đã đong cho họ. Lời nói này của Chúa vượt quá sự khôn ngoan của các giáo sĩ Do thái thời Ngài; chính họ cũng đã nói những điều tương tự. Người ta thấy trên kia lệnh truyền đặc biệt của Chúa là không được ‘đong đấu’ nào cả. Nhưng ở đây Chúa Giêsu nhấn mạnh rằng: kẻ khác sẽ ‘đong đấu’ cho chúng ta, xét đoán chúng ta về tật xấu này nọ mà chúng ta có, và họ xem thấy nhưng chúng ta lại là những người duy nhất không trông thấy. Thật vậy, đặc tính của khuynh hướng xét đoán kẻ khác là làm cho con người hóa ra mù quáng về mình. Người ta biết rằng: tật xấu nào ta ghét nơi kẻ khác, tật xấu đó đáng ghét, vì người ta cũng có nơi mình. Kẻ xét đoán không ý thức rằng người khác cũng sẽ xét đoán lại họ căn cứ trên việc xét đoán họ làm. Người khác thấy điều mà chính họ không thấy. Người ta cũng có thể lật ngược lời của Chúa và quả quyết như sau: hãy tự xét đoán mình theo cách thức mình xét đoán kẻ khác.

Việc cấm xét đoán kẻ khác và việc kêu mời hãy tự xét mình, hãy lấy cái xà nơi mắt mình, quả là chính yếu trong lời rao giảng của Chúa Giêsu. Tại sao? Bởi vì khi ta xét đoán ai, ta tự tách lìa khỏi họ. Và tất cả chiều hướng của Phúc Âm là dẫn đến việc hợp nhất và thông hiệp. Hơn nữa, xét đoán là tự cướp đoạt cho mình cái thuộc về Chúa, điều này không chính trực.

Có những trường hợp người ta bị bó buộc phải phê phán về một người nào. Đó là vấn đề khác. Dầu sao đi nữa, sự phê phán này phải được lồng trong sự kính trọng và tình yêu.

Tôi có nghĩ tới cách tìm hiểu mình, căn cứ vào cái mà tôi chán ghét nơi kẻ khác không?

 

SUY NIỆM 2: Ðừng xét đoán

Augustin Goden trong khi còn là sinh viên trường nghệ thuật ở Paris đã nổi tiếng về tài điêu khắc. Có một người đàn bà giàu, nhưng chẳng biết gì về nghệ thuật đến nhờ Goden thiết kế một bức tượng để đặt ở giữa vườn nhà bà. Người đàn bà đến xem bức tượng nhằm lúc ông đang tiếp khách. Sau khi người đàn bà ra về, nhóm bạn hữu ra xưởng vẽ thấy Goden đang nhảy múa cuồng loạn trước bức tượng. Ðược hỏi tại sao, Goden trả lời: "Bởi vì người đàn bà không đồng ý về bức tượng, nên tôi vui mừng, vì biết rằng tác phẩm của tôi có giá trị".

Mỗi lần chấm thi một bộ môn nào đó, người ta thường mời những người chuyên môn về bộ môn ấy cho biết nhận xét. Phải biết rõ vấn đề, con người mới hy vọng có được nhận xét xác đáng, nếu không chỉ là những lời bâng quơ, thiên lệch. Chúa Giêsu đã không muốn những kẻ theo Ngài vấp phải sai lầm này. Tự bản thân, con người chưa hiểu được mình, vì con người có phần tinh thần ẩn khuất đằng sau thể xác. Những gì được phô diễn bên ngoài mới chỉ là hình thức. Không thiếu những trường hợp cái hình thức bên ngoài được dựng nên để che dấu cái sự thật bên trong, hoặc những tín hiệu gửi đi chỉ được đón nhận một cách sai lạc, do thành kiến và ác ý.

Bởi thế, con người không thể tự cho mình quyền xét đoán, phê phán người khác, mà chỉ có một mình Thiên Chúa, Ðấng thấu suốt mọi sự. Ngài hiểu con người hơn chính họ và mời gọi con người hãy nhìn vào bản thân mình: hãy nhìn vào mắt mình để lấy cái xà đã đóng chặt vào đó, cái xà được kết tinh bằng bao lỗi lầm, thành kiến, ác ý. Lấy được cái xà, mắt sẽ trong sáng, con người sẽ nhìn rõ sự vật.

Cái nhìn của đôi mắt không có cái xà sẽ không còn là cái nhìn của phê phán, chỉ trích, nhưng là cái nhìn của Chúa Giêsu, một cái nhìn đầy yêu thương, tha thứ, mang lại cho kẻ được nhìn niềm tin yêu, hy vọng. Lêvi, người thu thuế, sẵn sàng bỏ mọi sự để theo Thầy; Zakêu, người thu thuế trưởng, đã thành tâm hoán cải; Mađalêna dứt khoát từ bỏ con đường tội lỗi. Tất cả đã chuyển hướng cuộc đời bởi cái nhìn từ ái bao dung của Chúa Giêsu.

Ước chi lời cầu nguyện của thánh Augustinô: "Xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con" cũng là lời cầu nguyện của mỗi người chúng ta. Biết Chúa để thấy lòng quảng đại yêu thương vô bờ của Chúa; biết mình để ý thức về sự yếu đuối, bất toàn của mình, nhờ đó chúng ta sẽ dễ dàng rộng lượng với người khác như Chúa đã đối xử các đại lượng với chúng ta.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

SUY NIỆM 3: Cái xà và cọng rác

“Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong cho anh em đấu ấy. Sao anh thấy cái rác trong măt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình lại không để ý tới?” (Mt. 7, 1-3)

Không có những tiêu chuẩn

Chúa phán: “Đừng xét đoán”. Câu nói vắn gọn và rõ ràng. Câu nói có tính truyền lệnh. Câu nói không dành phần cho một tranh cãi nào hết. Ta không được xét đoán tha nhân về mặt luân lý. Định đọat ai tốt ai xấu không phải là việc của ta. Chuyện đó không liên hệ tới ta.

Lý do để biện minh rất đơn giản. Chúng ta không có được những tiêu chuẩn lẽ rá phải có để xét đoán. Chúng ta chỉ có những tiêu chuẩn yếu kém và ở mức thấp. Chỉ vì khi nói rằng: “Người này xấu. Điều anh đã làm là xấu”, ta chỉ có thể nói được cái bề ngoài mà thôi. Xét cho cùng, ta không biết rõ thật sự. Ta không thể nhìn thấy từ bên trong, nơi nội tâm con người. Ta không thể biết tại sao người ấy làm điều xấu; người ấy có làm điều xấu thật sự hay không, ta cũng chẳng biết được. Trước hết phải khẳng định rằng sự xấu tiềm ẩn trong lòng người. Và tim người ta rung động phập phồng điều gì, ta đâu có biết được. Chỉ mình Thiên Chúa biết được mà thôi. Thế nên chỉ mình Chúa mới có quyền xét đoán. Còn chúng ta thì không.

Trước khi xét đoán

Mặc dầu Chúa bảo ta “Đừng xét đoán”, Chúa biết rõ ta vẫn cứ xét đoán. Ta hay xét đoán người khác. Điều xấu có ở nơi người khác như cái gai đâm thẳng vào mắt ta và kích thích ta. Thế nên Chúa nói thêm: “Hãy lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em”.

Ta chẳng mấy tin vào chuyện cái xà ở trong mắt ta và cái rác ở trong mắt người anh em. Mà ta lại tin điều ngược lại. Ta đâu đến nỗi xấu như vậy. Không kể một vài điều ngoại lệ, người khác vốn xấu hơn ta. Đúng là ta thường có suy nghĩ như vậy đó.

Chúa Giêsu nghĩ gì về điều ta suy nghĩ ấy? Người chỉ đơn giản nghĩ rằng cách ta suy nghĩ như vậy là dấu chứng tỏ rõ ràng rằng chính trong mắt ta đang có cái xà đấy.

Suy niệm 4

Mỗi ngày chúng ta đưa ra biết bao nhận xét về người khác.
Thầy cô phải nhận xét về học trò, cấp trên phải nhận xét về thuộc hạ.
Việc lượng giá về từng cá nhân thường rất cần thiết và hữu ích.
Trong đời sống tu trì, vẫn có chuyện anh em sửa lỗi cho nhau.
Nói chung, sống thì phải đưa ra những phán đoán về người khác.
Nhưng làm sao để phán đoán ấy không trở nên một xét đoán lệch lạc?
Đức Giêsu dạy ta biết cách xét đoán qua bài Tin Mừng hôm nay.

“Anh em đừng xét đoán” : thật ra Đức Giêsu không cấm mọi thứ xét đoán.
Ngài còn dạy các môn đệ biết cách phân biệt ngôn sứ giả và thật (Mt 7,15),
phân biệt người xứng đáng và người không xứng đáng (Mt 10, 11),
biết cách đề phòng thói xấu của nhóm Xađốc và Pharisêu (Mt 16, 6).
Đức Giêsu chỉ đòi các tín hữu sống trong cộng đoàn huynh đệ
phải tránh lối xét đoán thiếu bao dung, khắc nghiệt,
mà quên chính mình cũng có những lỗi lầm lớn hơn nhiều.
“Anh em xét đoán thế nào, thì cũng bị Thiên Chúa xét đoán như vậy” (c. 2).
Ngài muốn ta nhẹ tay và nhân từ khi cần phải xét đoán người anh em.
Vì cái đấu ta dùng để đong cho họ, Thiên Chúa sẽ dùng để đong cho ta.
Đấu đong đi càng lớn, đấu đong lại càng đầy.
Chỉ cần thay đổi cái đấu ta vẫn quen dùng, là cuộc đời của ta thay đổi.

Đức Giêsu dùng một hình ảnh liên quan đến nghề mộc của Ngài,
để nói về chuyện người đạo đức giả.
Đó là hình ảnh bụi mùn cưa trong mắt người khác và cái xà trong mắt mình.
Một cái thì thật bé, một cái thì to đến độ khó lòng ở trong mắt được.
Hình ảnh phóng đại này hẳn làm ai cũng phải buồn cười.
Tôi thấy lỗi bé nơi anh em, nhưng lại không để ý tới lỗi lớn nơi tôi.
Tôi hăng hái xin được lấy hạt bụi ra khỏi mắt anh em,
nhưng lại rất khoan dung với cái xà trong mắt mình.
Đức Giêsu hóm hỉnh khuyên chúng ta nên lấy xà ra khỏi mắt trước đã,
rồi mới thấy tỏ tường để lấy hạt bụi mùn cưa khỏi mắt anh em.

Điều khó vẫn là thấy được cái xà trong mắt mình.
Lẽ ra tôi phải thấy ngay vì nó quá lộ liễu.
Nhưng nó khó thấy, vì tôi không muốn thấy cái xấu của mình.
Càng có quyền, có chức, có uy tín, có tuổi tác và kinh nghiệm,
càng khó chấp nhận nếp nhăn nơi khuôn mặt mình.
Giá mà tôi thấy được cái xà nơi mắt tôi,
chắc tôi đã không dám đòi lấy hạt bụi nơi mắt người khác,
hay nếu có được ai nhờ lấy đi nữa,
thì cũng chỉ lấy một cách khiêm hạ, nhẹ nhàng.

Trong bài hát “Chúa Hòa Bình” của Phạm Duy có câu:
“Nếu có ai lầm lỡ, rồi sinh ra khắt khe…”
Chỉ mong chúng ta, nhờ thấy mình lầm lỡ và đã được Chúa thứ tha,
nên sinh ra dễ cảm thông với lỗi lầm người khác.

Lời nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,
khi đến với nhau,
chúng con thường mang những mặt nạ.
Chúng con sợ người khác thấy sự thật về mình.
Chúng con cố giữ uy tín cho bộ mặt
dù đó chỉ là chiếc mặt nạ giả dối.

Khi đến với Chúa,
chúng con cũng thường mang mặt nạ.
Có những hành vi đạo đức bên ngoài
để che giấu cái trống rỗng bên trong.
Có những lời kinh đọc trên môi,
nhưng không có chỗ trong tâm hồn,
và ngược hẳn với cuộc sống thực tế.

Lạy Chúa Giêsu,
chúng con cũng thường ngắm mình trong gương,
tự ru ngủ và đánh lừa mình,
mãn nguyện với cái mặt nạ vừa vặn.

 Xin giúp chúng con cởi bỏ mọi thứ mặt nạ,
đã ăn sâu vào da thịt chúng con,
để chúng con thôi đánh lừa nhau,
đánh lừa Chúa và chính mình.
Ước gì chúng con xây dựng bầu khí chân thành,
để chúng con được lớn lên trong bình an.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J

 

 

SUY NIỆM

1. Thẩm phán

“Anh em đừng xét đoán”. Lời này của Đức Giê-su, nếu được dịch sát nghĩa từ bản văn Hi-lạp, sẽ là: “Anh em đừng tự đặt mình như là thẩm phán”. Thẩm phán là người có quyền cao nhất ở tòa án : trước khi xử án, ông đã phải nghiên cứu hồ sơ vụ án thật kĩ ; và trong quá trình xử án, trước khi kết án và ra hình phạt chiếu theo luật hiện hành, ông phải nghe các bên đối chất với nhau, nghe các lời biện hộ, thảo luận với các phụ tá…

Như thế, không cần phải là nhà chuyên môn về Luật, ai trong chúng ta cũng biết rằng, định tội một người là điều không hề đơn giản. Vì thế, có những phiên tòa kéo dài, đôi khi phải tạm dừng việc xét xử để điều tra lại ; và có khi phải chuyển vụ án lên cấp cao hơn. Ngoài ra, khó định tội, không phải chỉ vì thiếu chứng cứ, nhưng còn vì động lực của người tố cáo không luôn luôn ngay thẳng, như kinh nghiệm sống cho chúng ta biết.

2. “Đừng xét đoán”

Vì thế, lời mời gọi của Đức Giê-su : “anh em đừng xét đoán” là một lời gọi rất hợp lí. Không chỉ bởi vì, chúng ta không phải là thẩm phán đối với người khác; và nếu chúng ta tự coi mình là thẩm phán, thì hãy biết rằng để kết tội một người là điều không hề đơn giản.

Bởi vì chúng ta chỉ biết được hành vi thôi ; trong khi đó, để xét đoán, còn phải biết động lực, hoàn cảnh, những vấn đề của nội tâm, vết thương, đau khổ, quá khứ, nền giáo dục, gia cảnh, mức độ hiểu biết và nhất là tự do. Bởi vì, để thành tội, người ta phải có tự do ; và loài người chúng ta, không bao giờ có được sự tự do hoàn toàn. Đó là trường hợp tội nguyên tổ, tội của mọi tội, bởi lẽ, sau khi vi phạm lệnh truyền, người phụ nữ nói và nói rất đúng với Đức Chúa : “Con rắn lừa dối con, nên con ăn” (St 3, 13). Chính vì thế, trong cuộc thương khó, Đức Giê-su thưa với Chúa Cha : “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23, 34).

Ngoài ra, trong hành vi phạm tội, con người vừa là tác nhân và vừa là nạn nhân, bởi vì Sự Dữ mạnh hơn con người. Như trường hợp ông Giu-đa : “Ma quỉ đã gieo vào lòng Giu-đa…”, và nhất là “Xa-tan liền nhập vào y” (Ga 13, 2 và 27) ; và như thánh Phao-lô nói : “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm. Nếu tôi cứ làm điều tôi không muốn, thì không còn phải là chính tôi làm điều đó, nhưng là Tội vẫn ở trong tôi” (Rm 7, 19-20).

Và cuối cùng, chính chúng ta cũng là những người phạm luật, và có khi còn nghiêm trọng hơn. Vì thế, khi xét đoán và lên án người khác, chúng ta lên án chính chúng ta. Đó là trường hợp của những người đòi tố cáo, kết án và thi hành án tại chỗ người phụ nữ ngoại tình (x. Ga 8, 1-11).

Hơn nữa, lời hứa “không bị Thiên Chúa xét đoán” phải đánh động và thu hút chúng ta, nhất là chỉ với một điều kiện thật nhẹ nhàng, đó là chúng ta đừng xét đoán nhau. Cũng tương tự như lời hứa được Thiên Chúa tha thứ, nếu chúng ta biết tha thứ cho nhau.

3. Cái rác và cái xà

Và để thuyết phục chúng ta đừng xét đoán, Đức Giêsu còn đưa ra một lí do nữa, đó là sự hiện diện của cả cái xà trong mắt chúng ta và cái rác hay cọng rơm trong mắt người khác; ở đây có sự tương phản rất lớn : một đàng là cả một khúc gỗ, một đàng là chỉ có một cọng rơm mà thôi !

Điều này có nghĩa là, ở nơi chúng ta, có rất nhiều ngăn trở và có những ngăn trở rất lớn, làm cho chúng ta không thể nhìn rõ, để có thể xét đoán người khác. Chẳng hạn, trong Tin Mừng theo thánh Gioan, Đức Giê-su nói với những người xét đoán người phụ nữ ngoại tình : “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi” (Ga 8, 7).

Đức Giêsu bảo hãy lấy cái xà của mình ra trước. Nhưng ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm này: chúng ta không thể tự làm cho mình trong nên trong sạch được. Chỉ có Chúa mới làm cho chúng ta nên công chính bởi lòng thương xót. Nơi Đức Ki-tô chịu đóng đinh, Thiên Chúa không xét đoán nhưng thương xót chúng ta. Như Ngài nói, trong bài Tin Mừng theo thánh Gioan, mà chúng ta nghe trong ngày lễ kính Thiên Chúa Ba Ngôi :

Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ. (Ga 3, 17)

*  *  *

Vì thế, chính kinh nghiệm đích thân được Thiên Chúa bao dung và thương xót, không chỉ làm cho mắt chúng ta nên trong sạch, nhưng còn làm cho chúng ta không còn xét đoán nhau, nhưng cũng bao dung và thương xót người khác.

Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc

 

 

SUY NIỆM LỜI CHÚA MỖI NGÀY SONG NGỮ

 

Monday (June 26): “First take the log out of your own eye”

 

Scripture:  Matthew 7:1-5

1 “Judge not, that you be not judged.  2 For with the judgment you pronounce you will be judged, and the measure you give will be the measure you get.  3 Why do you see the speck that is in your brother’s eye, but do not notice the log that is in your own eye?  4 Or how can you say to your brother, `Let me take the speck out of your eye,’ when there is the log in your own eye?  5 You hypocrite, first take the log out of your own eye, and then you will see clearly to take the speck out of your brother’s eye.

Thứ Hai    26-6           Trước hết hãy lấy cái đà trong mắt ngươi đã

 

Mt 7,1-5

1 “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán,2 vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em.3 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới?4 Sao anh lại nói với người anh em: “Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn”, trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh?5 Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.

Meditation: How do you wish to be judged by others? Everybody is a critic, but who wants to be judged negatively? Judgmentalism is rampant, even among Christians. So how can we avoid this poisonous sin and not be contaminated by the world’s view of who is good and who is bad? “Thinking the best of other people” is necessary if we wish to grow in love. And kindliness in judgment is nothing less that a sacred duty. The Rabbis warned people: “He who judges his neighbor favorably will be judged favorably by God.”

 

Who can judge rightly? 

How easy it is to misjudge and how difficult it is to be impartial in judgment. Our judgment of others is usually “off the mark” because we can’t see inside the person to their inner motives and intentions, or we don’t have access to all the facts, or we are swayed by instinct and unreasoning reactions to people. It is easier to find fault in others than in oneself.

Why did Jesus calls his critics hypocrites? Listen to Augustine of Hippo’s (354-430 A.D) explanation of this passage:

“The word hypocrite is aptly employed here, since the denouncing of evils is best viewed as a matter only for upright persons of goodwill. When the wicked engage in it, they are like impersonators, masqueraders, hiding their real selves behind a mask, while they portray another’s character through the mask. The word hypocrites in fact signifies pretenders. Hence we ought especially to avoid that meddlesome class of pretenders who under the pretense of seeking advice undertake the censure of all kinds of vices. They are often moved by hatred and malice.

“Rather, whenever necessity compels one to reprove or rebuke another, we ought to proceed with godly discernment and caution. First of all, let us consider whether the other fault is such as we ourselves have never had or whether it is one that we have overcome. Then, if we have never had such a fault, let us remember that we are human and could have had it. But if we have had it and are rid of it now, let us remember our common frailty, in order that mercy, not hatred, may lead us to the giving of correction and admonition. In this way, whether the admonition occasions the amendment or the worsening of the one for whose sake we are offering it (for the result cannot be foreseen), we ourselves shall be made safe through singleness of eye. But if on reflection we find that we ourselves have the same fault as the one we are about to reprove, let us neither correct nor rebuke that one. Rather, let us bemoan the fault ourselves and induce that person to a similar concern, without asking him to submit to our correction.” (excerpt from SERMON ON THE MOUNT 2.19.64)

Merciful healing and removal of sin 

Jesus states a heavenly principle we can stake our lives on: what you give to others (and how you treat others) will return to you in like manner. The Lord knows our faults, weaknesses, and sins and he sees everything, even the imperfections and hidden sins of the heart which we cannot recognize in ourselves. Like a gentle father and a skillful doctor he patiently draws us to his seat of mercy and removes the cancer of sin which inhabits our hearts.

Do you trust in God’s mercy and grace? And do you submit to his truth about what is right and wrong, good and evil, helpful and harmful for your welfare and the welfare of your neighbor as well? Ask the Lord to purify your heart with his loving-kindness and mercy that you may have ample room for charity and forbearance towards your neighbor.

“O Father, give us the humility which realizes its ignorance, admits its mistakes, recognizes its need, welcomes advice, accepts rebuke. Help us always to praise rather than to criticize, to sympathize rather than to discourage, to build rather than to destroy, and to think of people at their best rather than at their worst. This we ask for thy name’s sake. (Prayer of William Barclay, 20th century)

Suy niệm: Bạn muốn bị người khác đoán xét mình như thế nào? Mỗi người đều là nhà phê bình, nhưng ai lại muốn bị đoán xét cách tiêu cực? Chủ nghĩa xét đoán đang lan tràn, thậm chí nơi các tín hữu. Thế thì làm sao chúng ta có thể tránh được tội lỗi độc hại này mà không bị ô uế bởi cái nhìn thế gian về ai là người tốt hay xấu? “Nghĩ tốt về người khác” là điều cần thiết, nếu chúng ta muốn lớn lên trong tình yêu. Sự khoan hồng trong khi xét đoán không gì hơn là một bổn phận linh thánh. Các thầy Rabbis đã cảnh báo người ta rằng: “Người xét xử khoan dung với người khác sẽ được Thiên Chúa xét xử khoan dung”.”

 

Ai có thể xét đoán cách đúng đắn?

Thật quá dễ dàng để đánh giá sai và thật khó biết bao để phán đoán công bằng, không thiên vị. Sự phán đoán của chúng ta về người khác thường “trật đường rầy”, bởi vì chúng ta không thấy được bên trong con người, đối với những động cơ và ý định bên trong của họ, hay chúng ta không nắm bắt hết mọi sự kiện, hay chúng ta nghiêng chiều về những phản ứng của bản năng và thành kiến đối với người khác. Thật dễ dàng hơn để tìm thấy lỗi lầm nơi người khác hơn nơi mình.

Tại sao Đức Giê su gọi những người chỉ trích mình là đạo đức giả? Hãy nghe thánh Augustine thành Hippo (354-430 AD) giải thích đoạn văn này:

Hạn từ đạo đức giả khéo léo được dùng ở đây, vì việc lên án những điều xấu là cách tốt nhất để vấn đề được người ta nhìn chỉ dành cho người ngay chính tốt lành. Khi người xấu làm chuyện này, họ giống như những người giả danh, các diễn viên, che giấu con người thật của mình sau tấm mặt nạ, khi họ vẽ tính nết của người khác qua tấm mặt nạ. Hạn từ đạo đức giả thật tế có nghĩa là những người giả vờ. Do đó, chúng ta đặc biệt phải tránh thói hay xen vào chuyện người khác của những người giả vờ, những người xem ra tìm cách khuyên bảo ra sức phê bình về mọi nết xấu. Họ thường bị kích động bởi sự căm thù và ác tâm.

Tốt hơn, khi cần thiết buộc ta khiển trách người khác, chúng ta phải hành động với sự sáng suốt, đạo đức và thận trọng. Trước hết, chúng ta hãy xem xét lỗi mà người đó phạm chúng ta đã bao giờ phạm chưa, hoặc đã phạm và đã chế ngự được rồi hay không. Nếu chúng ta đã không bao giờ phạm lỗi đó, chúng ta hãy nhớ rằng chúng ta là con người rất có thể phạm phải nó. Nhưng nếu chúng ta đã phạm nó và giờ đây đã chừa bỏ nó, chúng ta hãy nhớ tới sự yếu đuối mỏng giòn chung của con người, để với lòng thương xót chứ không phải thù hận, lèo lái chúng ta đến sự sửa sai và khiển trách. Bằng cách này, cho dù sự khiển trách mang lại sự hoán cải hay khiến cho người phạm tội ra tồi tệ hơn (vì kết quả không thể lường trước được), thì chính chúng ta được bình yên qua tầm nhìn thuần túy. Nhưng nếu khi suy gẫm, chúng ta thấy rằng chính chúng ta cũng có lỗi lầm giống như người mà chúng ta sắp khiển trách, thì chúng ta đừng sửa sai cũng đừng khiển trách họ. Tốt hơn, chúng ta hãy khóc than cho lỗi lầm của chính mình và kết luận rằng người đó có cùng sự lo lắng tương tự, mà không đòi hỏi họ phải chịu sự sửa sai của mình” (trích từ Bài giảng trên núi 2.19.64).

 

Sự chữa lành của lòng th xót và xóa bỏ tội lỗi

Đức Giêsu đưa ra một nguyên tắc siêu phàm chúng ta có thể áp dụng cho cuộc sống của mình:Đong đấu nào sẽ được đong lại bằng đấu đó (cách thức mình đối xử với người khác)sẽ trở lại với mình trong cách thức tương tự. Chúa biết rõ những lỗi lầm, yếu đuối, và tội lỗi của chúng ta và Người thấy mọi thứ, thậm chí những khuyết điểm và tội lỗi được che giấu trong lòng, mà ngay chính chúng ta cũng không nhận ra. Như một người cha nhân từ và một vị bác sĩ tài giỏi, Người kiên nhẫn lôi kéo chúng ta đến ngai tòa thương xót của Người, và cất đi căn bệnh ung thư của tội lỗi, đang ngự trị trong lòng chúng ta.

Bạn có tin tưởng vào lòng thương xót và ơn sủng của Thiên Chúa không? Và bạn có quy phục chân lý của Người về những gì là đúng hay sai, tốt hay xấu, lợi ích hay tai hại cho quyền lợi của bạn và của người khác không? Hãy cầu xin Chúa thanh tẩy tâm hồn bạn với lòng nhân ái và thương xót khoan dung của Người, để bạn có thể có chỗ cho lòng bác ái, độ lượng, khoan dung đối với tha nhân.

Lạy Cha, xin ban cho chúng con lòng khiêm tốn, để chúng con nhận ra sự ngu dốt của mình, để nhìn nhận lỗi lầm của mình, để nhận ra sự thiếu thốn của mình, để tiếp nhận những lời khuyên bảo, để đón nhận sự khiển trách. Xin Cha giúp chúng con luôn luôn biết khen ngợi hơn là chỉ trích, cảm thông hơn là lên án, xây dựng hơn là phá hủy, và nghĩ tốt về người khác hơn là nghĩ xấu. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. (Lời cầu nguyện của William Barclay, thế kỷ 20).

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

Từ khóa:

môn đệ, thể nào

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 
Tin Giáo phận