CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN – NĂM C
Gv 1,2. 2, 21-23 ; Cl 3, 1-5.9-11; Lc 12,18-21
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca
13 Khi ấy, có người trong đám đông nói với Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi.”
14 Người đáp: “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho các anh?”
15 Và Người nói với họ: “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.”
16 Sau đó Người nói với họ dụ ngôn này: “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, 17 mới nghĩ bụng rằng: ‘Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!’
18 Rồi ông ta tự bảo: ‘Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó.
19 Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã!’
20 Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: ‘Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?’
21 Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.”
SUY NIỆM 1: ĐÂU LÀ GIÁ TRỊ ĐÍCH THỰC PHẢI TÌM KIẾM
Lời Chúa: “Hỡi kẻ ngu dại, nội đêm nay Ta đòi linh hồn ngươi, những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai? ” (Lc 12, 20)
Nhập lễ:
Kính thưa cộng đòan phụng vụ,
Phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật XVIII thường niên hôm nay cho chúng ta thấy, của cải vật chất là những thứ chóng qua ở đời này, tất cả chỉ là phù vân. Vì thế, biết dùng của cải vật chất để chia sẻ, giúp đỡ những kẻ túng thiếu, đó là người khôn ngoan đáng được Chúa ban thưởng hạnh phúc vĩnh cửu:
Của đời giới hạn mau qua,
Người giàu phú hộ đã là tấm gương.
Tìm đâu giá trị phi thường ?
Biết dùng của cải để thương người nghèo.
Tin Mừng nêu rõ hãy theo,
Chúa làm Chúa dạy gương treo sáng ngời.
Hiệp dâng thánh lễ hôm nay, xin Chúa giúp cho chúng ta biết nhạy cảm trước những nỗi khốn khổ của những người túng thiếu đói nghèo để chia cơm sẻ áo, và đó là giá trị đích thực cho những người tìm kiếm Chúa. Trong tâm tình đó, giờ đây chúng ta hãy thành tâm sám hối.
Sám hối:
X. Lạy Chúa, Chúa chúc phúc cho những ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ. Xin Chúa thương xót chúng con.
Đ. Xin Chúa thương xót chúng con.
X. Lạy Chúa Kitô, Chúa dạy chúng con hãy dùng của cải đời này mà làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Xin Chúa Kitô thương xót chúng con.
Đ. Xin Chúa Kitô thương xót chúng con.
X. Lạy Chúa, Chúa mời gọi chúng con hãy có lòng thương xót để được Thiên Chúa xót thương. Xin Chúa thương xót chúng con.
Đ. Xin Chúa thương xót chúng con.
Kết: Xin Thiên Chúa toàn năng thương xót, tha tội và dẫn đưa chúng ta đến sự sống muôn đời.
CĐ: Amen.
Suy niệm:
Kính thưa quý ông bà anh chị em,
Theo dõi phiên tòa ngày 21/2/2019, vụ ly hôn nghìn tỷ của vợ chồng chủ Tập đoàn Trung Nguyên đã thu hút sự quan tâm của đông đảo mọi người. Cũng tại phiên toà này, những tranh cãi gay gắt của ông Vũ và bà Thảo về việc phân chia khốitài sản khổng lồ, đã khiến không ít người suy nghĩ về mối quan hệ tình - tiền trong cuộc sống khiến ông Đặng Lê Nguyên Vũ phải thốt lên: “Tiền nhiều để làm gì mà để hôm nay ngồi đây như thế này!” Đó cũnglà câu nói làm cho người Kitô hữu chúng ta phải suy nghĩ với Lời Chúa muốn cảnh tĩnh mỗi người chúng ta hôm nay.
Thưa anh chị em, cuộc đời của mỗi người tưởng như dài nhưng thực ra rất ngắn ngủi. Đến lúc quay đầu lại nhìn, chúng ta sẽ phát hiện ra, cuộc đời chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Nếu chỉ nhìn vào cuộc đời hiện tại, dù với cái nhìn lạc quan, chúng ta chỉ thấy những thất vọng, những bi đát: Salomon đã lao nhọc, đã trổ tài khôn ngoan dưới ánh dương. Ông đã đầu tư biết bao lao động chân tay và trí óc để xây dựng sự nghiệp. Trước mắt là thành đạt, nhưng rồi những công trình này sẽ để lại cho ai, sẽ rơi vào tay ai? Phần ông, chắc chắn sẽ chẳng mang theo được gì khi chết và chính ông cũng chẳng biết sẽ đi về đâu. Sách Giảng Viên hôm nay đã dạy rằng: “Hư không trên các sự hư không, hư không trên các sự hư không, và mọi sự đều hư không.” Cũng vậy, người giàu có trong bài Tin mừng với đống tài sản kếch xù không nơi nào chứa hết, khiến ông phải đập phá kho cũ, xây kho mới to hơn. Tất cả đều đầy ắp. Lúc đó ông tưởng rằng mình có thể nghỉ ngơi, hưởng thụ mãi mãi:“Hỡi linh hồn, ngươi có nhiều của cải dự trữ cho nhiều năm: ngươi hãy nghỉ ngơi, ăn uống vui chơi đi.” Thế nhưng, một tin sét đánh, giờ chết đến:“Hỡi kẻ ngu dại, nội đêm nay Ta đòi linh hồn ngươi, những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai? ” Thực ra cũng chẳng có tin báo trước nữa, một cơn gió thoảng lá trên cây có thể rụng xuống lúc nào không hay, một tai nạn khiến con người có thể ngã gục và chết! Dù của cải đầy kho, dù quyền uy chức lớn, dù binh hùng tướng mạnh, dù võ khí tối tân, ông vẫn không thể cưỡng lại “định mệnh”. Ra đi mà không mang theo được gì trong những của cải ông đã thu gom, tích trữ!. Chúa nói: “kẻ tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy.”
Kính thưa quý ông bà anh chị em,
Từnhững thực tại trên hằng diễn ra trước mắt giúp người khôn ngoan đích thật, giúp người tín hữu biết đẩy xa cái hiện tại hôm nay của mình để vươn tới Trời cao, tới tương lai sẽ đến: đừng nghĩ đến những sự dưới đất, hãy tìm kiếm những sự trên trời mà Chúa Kitô đangngự bên hữu Thiên Chúa. Nhận định cái mau qua chóng hết của cuộc đời trần thế, người khôn ngoan đích thật, khám phá ra kho tàng đích thật đang chôn giấu trong ruộng trần gian mà sẵn sàng bán đi tất cả những gì mình có để mua thửa ruộng ấy. Người khôn ngoan đích thật phải khám phá ra viên ngọc quý. Tìm thấy rồi, ông sẵn sàng bán tất cả những gì mình có để mua viên ngọc ấy. Người khôn ngoan đíchthật dám chấp nhận bán của cải mình đi mà bố thí, làm những công việc công đức, biết sắm lấy những túi tiền chẳng bao giờ cũ rách, kho tàng chẳng thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm cắp không bén mảng, mối mọt cũng không đục phá. Người ta nghĩ rằng: Có tiền mua tiên cũng được, nhưng tiền không thể mua được hạnh phúc. Vì thế, người khôn ngoan đích thật biết kềm hãm các chi thể: tránh đam mê xấu xa và hà tiện, không nói dối, … trái lại, biết dùng của cải vật chất để chia sẻ, giúp đỡ những kẻ túng thiếu, biết mặc lấy con người mới trong Chúa Kitô. Hãy dùng từng giây phút hiện tại chúng ta có để yêu thương và dành thời gian ý nghĩa trọn vẹn cho những người thân bên cạnh chúng ta. Hãy trân quý và sử dụng chính xác từng giây, từng phút của cuộc đời mình để không phải tiếc nuối!.
Nguyện xin Chúa giúp chúng ta nhận ra giá trị hạnh phúc đích thật là chính Chúa mà chúng ta phải kiếm tìm. Amen.
Lm. Phêrô Nguyễn Văn Quang
SUY NIỆM 2: HÃY GIỮ MÌNH KHỎI MỌI THỨ THAM LAM
Người đời thường quan niệm: “Có tiền mua tiên cũng được”. Do đó ai cũng tìm cách kiếm tiền, càng nhiều càng tốt. Làm ăn hợp pháp cũng có mà một cách bất nhân cũng không thiếu. Phải thú nhận rằng thời đại nào tiền bạc cũng dễ có mùi hôi hám! Tiền bạc hôi nhưng người ta vẫn ham, mà vì ham tiền nên người đời sẵn sàng làm bất cứ mọi cách để có tiền, kể cả quật xác lợn dịch lên làm thịt đem bán! Họ mải mê chạy theo lòng tham lam vô độ bất chấp mọi hậu quả. Lòng tham giống như ngọn lửa : càng thỏa mãn nó bằng cách chất thêm củi vào thì lửa càng bùng to lên và càng đòi nhiều củi thêm.
Chứng bệnh trầm trọng nhất của con người trong nền kinh tế thị trường và văn minh hưởng thụ này là con người không biết khi nào mình đủ. Chính người tham lam phải chịu nô lệ cho một ông chủ thật ác nghiệt là tiền bạc. Theo triết lý Đạo Phật thì tham lam là nguyên nhân mọi khổ đau trên đời.
Tin mừng Chúa nhật hôm nay kể chuyện, khi một người đến xin Chúa Giêsu làm quan toà chia tài sản giúp cho anh thì Người khuyên dạy: Hãy giữ mình khỏi mọi thứ tham lam.
Bài đọc một theo Sách Giảng Viên đã cho thấy lý do tâm lý tại sao con người “hãy giữ mình khỏi mọi tham lam”, đó là vì “tất cả mọi sự đều là hư không… Vì con người được lợi lộc gì nơi tất cả những cực nhọc và lo toan làm họ phải chịu vất vả dưới ánh mặt trời này? Cả ngày họ quằn quại với sầu muộn và đau thương; ngay đêm về họ cũng còn trằn trọc. Hư không cũng là như thế nữa”.
Khi chưa có của thì mất ăn mất ngủ để tìm cho có, nhưng khi có rồi thì lại lo giữ của, ăn ngủ không yên : “Suốt ngày của họ đầy sự đau khổ gian truân, và ban đêm lại không được yên lòng”. Còn ông chủ nào tàn ác hơn kẻ bắt người ta phải làm đến kiệt sức để mua lấy phù vân : “Kìa thiên hạ thấy người khôn cũng chết, kẻ ngu đần dại dột cũng tiêu vong, bỏ lại tài sản mình cho người khác” (Tv 49,11).
Chúa Giêsu kể dụ ngôn ông phú hộ dại dột. Sai lầm lớn nhất của nhà phú hộ khi cho rằng tiền bạc và của cải là một thứ tài sản có giá trị tuyệt đối. Nó đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc của ông ta. Với đống của cải đồ sộ đó, nhà phú hộ tưởng rằng bản thân mình từ nay sẽ được sung sướng, được an toàn ngay cả mạng sống. Thế nhưng, những dự định mà ông cho là khôn ngoan thì đó lại là sự dại khờ. Nhà phú hộ dại khờ vì ông không thể phân định đâu là tài sản đích thực và đâu là tài sản tạm thời chóng qua, mau hư nát; Nhà phú hộ dại khờ vì ông ngỡ rằng có thể xây dựng cuộc đời mình trên nền tảng là tiền bạc và của cải mà quên đi đó chỉ là những thứ chóng tàn phai, nay còn mai mất; Nhà phú hộ dại khờ vì ông đã sai lầm trong nhận định đâu là chân giá trị, ông chỉ để ý đến của cải, tiền bạc vốn chỉ có giá trị nhất thời, không chắc chắn mà quên mất thứ tài sản trân quý nhất chỉ đến từ Thiên Chúa- Đấng có thể làm cho ông được sống cũng như có thể lấy mạng sống ông bất cứ lúc nào. “Đồ ngốc, nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì người sắm sẵn đó sẽ về tay ai?”.
“Người ngốc” được nói đến trong Phúc âm là kẻ chỉ biết có hiện tại, tìm kiếm và hưởng thụ những giá trị hữu hình. Cái chết sẽ đóng dấu chấm hết cho mọi cuộc sống giàu nghèo, sang hèn. Quan trọng là khi nhắm mắt, số phận đời đời của con người sẽ ra sao ? Của cải trần gian có giúp họ tìm được hạnh phúc bất diệt hay đưa vào chỗ trầm luân? Người khôn ngoan chính là người sống trong hiện tại nhưng biết hướng về tương lai, ở trong thế giới hữu hình nhưng luôn chuẩn bị cho mình những giá trị và tài sản vô hình thiêng liêng. Người khôn ngoan “khi còn sống trên địa cầu biết kiềm chế các chi thể là sự gian dâm, ô uế, dục tình, đam mê xấu xa và hà tiện, tức là những sự thờ quấy… (cùng với) nóng giận, gắt gỏng, thâm độc, chửi rửa, thô tục” (Col 3,5,8) Người khôn ngoan là người biết rằng không có gì quí bằng linh hồn, không có gì quan trọng cho bằng sự sống mai sau với Đức Kitô. Từ chỗ nhận biết này người khôn ngoan sẽ lo việc bảo hiểm linh hồn của mình nhiệt thành hơn.
Chúa Giêsu nhấn mạnh: Hãy lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Sự giầu có lâu bền, vĩnh cửu; chứ không phải của đời này chóng qua, phù vân và bấp bênh. Làm giàu trước mặt Thiên Chúa là trở nên giàu có như Đức Kitô, luôn “yêu thương, khiêm nhu, hiền từ, đại lượng” (Cl 3,12) và “trên tất cả là lòng mến, giềng mối của mọi trọn lành”. (Cl 3,14). Trong cuộc đời này, có biết bao người giàu tình thương, chăm lo cho bệnh nhân, chăm sóc trẻ em tật nguyền, tiếp đón người khổ đau bất hạnh, ưu tư lo lắng cho người sầu khổ, dấn thân phục vụ cho các hoạt động xã hội, bác ái và thăng tiến con người…
Có thể nói được là không ai giàu có, tự do, và mạnh mẽ hơn ‘người giàu trước mặt Chúa”, người mà niềm tin vào Chúa giúp họ vượt lên trên mọi tài sản trần gian, vì đã có “Chúa là nơi họ ẩn náu”(Tv 13,6). Vì thế, mối phúc đầu tiên được dành cho người nghèo, người “đặt niềm tin vào Đức Chúa, và có Đức Chúa làm chỗ nương thân” (Gr 17,7). Người giàu trước mặt Chúa không phải là người có nhiều tài sản, mà là người tài sản chỉ đủ dùng nhưng biết lo tìm kiếm Nước Trời : “chúng ta đã không mang gì vào trần gian, thì cũng chẳng mang gì ra được. Vậy nếu có cơm ăn áo mặc, ta hãy lấy thế làm đủ” (1Tm 6,7-8). Phải biết coi trọng con người hơn tiền bạc. Tình người đáng giá hơn giàu sang phú quý. Tiền bạc rồi sẽ hết. Chẳng ai mang theo gia tài khi chết. Có chăng là tình yêu thương đã chia sẻ với tha nhân nơi trần thế này để trở nên “giầu có trước mặt Thiên Chúa” trên Thiên Quốc. Hãy sống quảng đại, mở rộng quả tim, mở rộng bàn tay để chia sẻ và cảm thông với mọi người, như thánh Phaolô khuyên dạy : “Hãy làm ơn làm nghĩa, hãy giàu có việc lành, hãy hào phóng, rộng rãi chia sẻ để tích trữ vốn liếng cho cuộc đời mai sau”.
Phải biết coi trọng con người hơn tiền bạc. Tình người đáng giá hơn giàu sang phú quý. Tiền bạc rồi sẽ hết. Chẳng ai mang theo gia tài khi chết. Có chăng là tình yêu thương đã chia sẻ với tha nhân nơi trần thế này để trở nên “giàu có trước mặt Thiên Chúa” trên Thiên Quốc. Hãy sống quảng đại, mở rộng quả tim, mở rộng bàn tay để chia sẻ và cảm thông với mọi người, như thánh Phaolô khuyên dạy : “Hãy làm ơn làm nghĩa, hãy giàu có việc lành, hãy hào phóng, rộng rãi chia sẻ để tích trữ vốn liếng cho cuộc đời mai sau”.
Lm. Giuse Nguyễn Hữu An
SUY NIỆM 3: GIÁ TRỊ CỦA VẬT CHẤT
Của cải vật chất luôn là những cám dỗ lớn của con người. Nhiều lúc do mải mê trong thế sự, đắm chìm trong những đam mê, của những giá trị trần thế, mà quên đi cùng đích, và ý nghĩa của cuộc đời. Các bài đọc lời Chúa tuần này, nhấn mạnh đến phần rỗi và sự sống đời đời, vì nếu được lời cả thế gian, mà mất linh hồn thì được ích gì.
Sách Giảng viên của một tác giả Qohelet sống vào khoảng năm 300-200, trước công nguyên, đã dạy rằng : “Hư không trên các sự hư không, hư không trên các sự hư không, và mọi sự đều hư không”(Gv 1,2). Tất cả mọi sự trên cuộc đời này sẽ không tồn tại mãi mãi. Triết gia Heralitus cũng đã nhận định rằng: “không ai tắm hai lần trên một dòng sông”, mọi sự sẽ qua đi. Vì thế, nếu cứ lo đi tìm cho mình những của cải chóng qua ở đời tạm này, thì thật khác nào: dã tràng xe cát biển đông, vì: “Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay người ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai? Kẻ tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy.” (Lc 12:20-21). Nói thế, không phải phủ nhận tất cả những giá trị căn bản của trần thế, vì chính Đức Giê-su Ngài cũng đã dạy các môn đệ, và chính Ngài đã làm gương cho họ: “Cha Ta làm việc liên lỉ, Ta cũng làm việc như vậy” (Ga 5,17). Làm việc để tạo ra những vật chất, chúng là những phương tiện hữu ích, giúp cho đời sống con người, ngày một thăng tiến hơn. Sử dụng của cải vật chất ở đời này, để mua lấy thửa ruộng có chứa kho tàng, và viên ngọc quý, đó là cách làm của những người khôn ngoan. Trái lại, nếu chỉ biết dừng lại ở chỗ hưởng thụ và tham lam thu tích của cải đời này, thì chẳng khác nào người phú hộ trong Tin mừng hôm nay. Những gì tôi đang sắm sửa, sẽ không còn nữa. Những gì tôi đang có sẽ không thuộc về tôi. Chỉ những cái tôi cho, thì mới là cái tôi đang có.
Xin Chúa ban ơn giúp sức, để mỗi người chúng con biết tìm kiếm và sống theo những giá trị của Tin mừng. Đồng thời luôn cảnh giác với chủ nghĩa hưởng thụ và khoái lạc luôn rình rập xung quanh mình. Amen.
Lm. Gia-cô-bê Tạ Chúc
SUY NIỆM 4: HÃY LO LÀM GIÀU TRƯỚC MẶT THIÊN CHÚA
Hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta nhìn lại toàn bộ cuộc sống mình. Chúng ta không nhìn lại với thái độ bi quan, nhưng nhìn nhận cách chân thực mục đích của tất cả những gì chúng ta đang làm và những gì chúng ta đã làm trong quá khứ. Nhất là khi càng lớn tuổi, chúng ta càng cần phải dừng lại để nhận định về mục đích cuộc sống của mình.
Qua dụ ngôn trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy người phú hộ tự giam mình và bị giam cầm trong những gì ông ta sở hữu: của cải, hoa mầu, kho lẫm,... Sự giàu có của ông giống như những bức tường giam ông trong đó, khiến ông chỉ quẩn quanh với những suy tính an hưởng đời này. Khi dồn hết trí lực cho những suy tính đó, người phú hộ tưởng rằng đã lên được một kế hoạch tốt cho phần còn lại của cuộc đời mình với số của cải đang có. Nhưng khi lên kế hoạch cho tương lai, ông lại không nghĩ đến cái chết của mình. Cái chết sẽ khiến cho tất cả những gì ông nhọc công tính toán và tích trữ đều trở nên vô nghĩa. Vì khi chết, không ai mang được bất cứ gì theo mình.
Nếu Chúa Giêsu kể dụ ngôn về người phú hộ ngu ngốc này, không phải Người muốn chúng ta luôn nghĩ đến cái chết với sự lo sợ. Dụ ngôn này được kể sau khi có một người đến xin Chúa can thiệp để anh trai chia phần gia tài cho mình. Nhưng Chúa Giêsu từ chối vai trò làm người xử kiện, và tương đối hóa mối lo lắng của anh ta: “Vấn đề thừa kế của anh chẳng quan trọng gì so với điều chính yếu! Không phải lo giải quyết mấy chuyện phiền toái này mà anh sẽ được thừa kế sự sống đích thật, nghĩa là sự sống vĩnh cửu!”
Chúa không yêu cầu chúng ta không màng tìm kế sinh nhai, hoặc từ bỏ khát vọng thăng tiến và những ước mơ chính đáng của mình. Người mời gọi chúng ta cân đo đời sống của mình, vì mỗi người chỉ được ban cho một qũy thời gian sống nhất định trên trái đất này. Chúng ta làm gì với thời gian đó? Đâu là những ưu tiên của chúng ta? Động lực thật sự trong mỗi việc làm của chúng ta là gì: sự thăng tiến và hạnh phúc cá nhân hay để phục vụ người khác? Chúng ta làm gì với những khoản dư mà chúng ta tích lũy được, để mưu cầu hạnh phúc đích thực hay chỉ để hưởng thụ và thỏa mãn những thú vui chóng qua ở đời này?
Trong bài đọc I, câu nói của ông Cô-he-lét: “Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân!” giúp cho chúng ta hiểu rõ hơn tại sao điều chính yếu là phải “lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa”. Sự giàu có đích thực mà Chúa Giêsu muốn nói ở đây là một cuộc sống phong nhiêu trong chiều kích đích thực của nó là hướng về vĩnh cửu. Nếu chúng ta có cái nhìn hạn hẹp, thì viễn cảnh cuộc đời của chúng ta chỉ giới hạn trong thời gian sống trên trần gian này mà thôi. Trong khi trong bài đọc II, Thánh Phaolô, mời gọi chúng ta hãy “tìm kiếm những gì thuộc thượng giới”, nghĩa là nhìn nhận một viễn cảnh khác sau cái chết, giúp chúng ta sử dụng cuộc sống trần thế ngắn ngủi như phương tiện đưa chúng ta đến đời sống vĩnh cửu trong Thiên Chúa. Cuộc sống với Thiên Chúa, trong đó mọi chia rẽ, mọi ngăn cách về chủng tộc, giai cấp xã hội, tôn giáo đều bị xóa bỏ, “không còn phải phân biệt Hy Lạp hay Do Thái, man di, mọi rợ, nô lệ, tự do”. Tất cả đều là anh chị em trong Chúa Giêsu Kitô.
Trong một dịp khác, Chúa Giêsu có nói: “Kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh cũng sẽ ở đó” (Mt 6,21). Nếu lòng chúng ta chỉ hướng về tiền bạc, chỉ bận tâm đến an toàn về vật chất... thì tất cả những thứ chóng qua này sẽ làm chúng ta khô héo và giết chết chúng ta. Nhưng nếu lòng chúng ta hướng về Chúa và anh chị em mình, thì chúng ta sẽ tìm thấy sự sống dồi dào, bởi vì chúng ta đã bắt rễ từ Tình Yêu!
Trong dịp hè này, chúng ta hãy dành thời gian suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống của mình, về những cách thức cụ thể để “tích trữ hoa mầu trong kho” của chúng ta, để tích trữ trong tài khoản ngân hàng của lòng chúng ta giá trị duy nhất và bền vững nhất, đó là tình yêu. Vì như thánh Gioan Thánh Giá, một đan sĩ Carmel của thế kỷ thứ XVI, đã nói: “Vào buổi tối của cuộc đời, chúng ta sẽ được phán xét về tình yêu.” Mọi của cải trần gian sẽ qua đi, chỉ có tình yêu là tài sản duy nhất đáng kể làm hành trang cho chúng ta trên đường về với Chúa.
Lm. Giuse Vũ Thái Hòa
SUY NIỆM 5: TÍCH TRỮ
Mạng sống con người không được bảo đảm
nhờ có dư thừa của cải (x. Lc 12,15).
Giàu có không chắc sẽ được sống lâu để hưởng.
Đó là điều Đức Giêsu muốn nhắc nhở các môn đệ.
Đó cũng là điều Ngài muốn nói qua dụ ngôn ông phú hộ.
Nơi khuôn mặt ông phú hộ, ta nhận ra chính mình,
vì suy nghĩ của ông không khác với điều ta vẫn nghĩ.
Thửa ruộng của ông phú hộ có được mùa bội thu.
Hoa mầu thu hoạch nhiều vô kể.
Nhưng chính điều này khiến ông phải suy nghĩ:
“Mình phải làm gì đây, vì chỗ để trữ không đủ?”
Nghĩ bụng như thế là điều bình thường.
Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ nghĩ như vậy.
Sau đó ông tìm được cách giải quyết.
Đó là phá sập những kho cũ, và xây những kho lớn hơn.
Rồi trữ tất cả thóc lúa và tài sản của mình vô đó.
Việc xây kho mới để chứa hoa mầu là điều hiểu được,
và vẫn chưa có gì đáng trách.
Sau khi mọi sự đã an toàn nằm trong kho,
ông phú hộ mới thanh thản tự nhủ với lòng mình:
“Hồn ta ơi! Ngươi có nhiều của cải để dành cho nhiều năm.
Hãy tận hưởng, ăn uống, và vui chơi đi” (Lc 12,19).
Dự tính của ông phú hộ cũng là giấc mơ của nhiều người.
Sau một đời vất vả, ai cũng mong được hưởng nhàn,
với số tiền lớn dành dụm từ bao năm.
Khi ông phú hộ để mình bị cuốn theo dự tính trên đây,
ông bị Thiên Chúa coi là đồ ngốc (Lc 12,20).
Tại sao ông bị mắng như vậy, ông đâu có sai lỗi gì?
Thật ra ông ngốc vì ông không nghĩ đến chuyện cái chết
có thể đến với ông ngay trong đêm nay.
Kế hoạch “nhiều năm” của ông bị vỡ bởi cái chết bất ngờ.
“Con như người thợ dệt, đang mải dệt đời mình,
bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ”.
Cái chết như một nhát cắt khiến ông thành khờ dại.
“Những gì ngươi đã sắm sẵn bây giờ thuộc về ai?”
Những cái kho lớn đầy ắp hoa mầu sẽ thuộc về ai?
Ông nghĩ mình có thể sống trong dư dật nhiều năm,
nhưng cái chết làm ông ra đi tay trắng.
Ông phú hộ là người quy về mình, quá bận tâm đến mình.
Khi được mùa, ông chẳng biết ơn quà tặng của Chúa.
Ông coi mọi sự là của ông: kho của ông, hoa màu của ông,
thóc lúa của ông, tài sản của ông, và cả hồn cũng của ông.
Ông là chủ từ cho nhiều động từ: ông nghĩ, ông làm,
ông đập, ông xây, ông trữ vô kho, ông sắm sẵn…
Ông chẳng nghĩ đến chuyện chia sẻ cho ai,
chỉ nghĩ đến chuyện vui hưởng những gì mình sở hữu.
Tương lai của ông quá đỗi an toàn,
hạnh phúc của ông là hưởng thụ nhiều năm bên các kho đầy ắp.
Đức Giêsu không coi ông phú hộ là người khôn.
Ông có vẻ giàu trước mắt người đời,
nhưng thật sự nghèo trước mắt Thiên Chúa.
Thời nay người ta dạy cho nhau nhiều cách làm giàu ở đời.
Còn Đức Giêsu dạy ta cách làm giàu trước mặt Thiên Chúa,
bằng việc làm nghèo đi tài sản của mình.
“Hãy bán tài sản của mình đi mà cho người nghèo,
để từ đó có được kho tàng trên trời” (Lc 12,33; 18,22).
Chỉ ai có kho tàng trên trời mới thật là người khôn.
Chúng ta chỉ đem được tình yêu qua bên kia thế giới.
Cầu Nguyện
Giữa một thế giới mê đắm bạc tiền,
xin được sống nhẹ nhàng thanh thoát.
Giữa một thế giới lọc lừa dối trá,
xin được sống chân thật đơn sơ.
Giữa một thế giới trụy lạc đam mê,
xin được sống hồn nhiên thanh khiết.
Giữa một thế giới thù hận dửng dưng,
xin được chia sẻ yêu thương và hy vọng.
Lạy Chúa Giêsu mến thương,
xin dạy chúng con biết cách
làm chứng cho Chúa giữa cuộc đời.
Xin giúp chúng con tìm ra những cách thức mới
để người ta tin và yêu Chúa hơn.
Ước gì hơn hai tỉ Kitô hữu
giữ được vị mặn của muối và sức biến đổi của men,
để chúng con làm cho thế giới này mặn mà tình người,
và cho trần gian này trở thành tấm bánh thơm ngon.
Chỉ mong Thiên Chúa Cha được tôn vinh
qua những việc tốt đẹp chúng con làm
cho những người bé nhỏ.
Lm. Antôn. Nguyễn Cao Siêu. SJ