Chùm thơ 306-307
- Chủ nhật - 22/01/2017 15:12
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
CHÙM THƠ 306
CN 2 TN A 15-01-2017
PM. CAO HUY HOÀNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 1, 29-34)
Khi ấy, ông Gioan thấy Chúa Giêsu tiến về phía mình liền nói: "Đây Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá tội trần gian. Này tôi đã nói về Ngài: Một người đến sau tôi, nhưng đã có trước tôi, vì Ngài cao trọng hơn tôi. Và tôi, tôi đã không biết Ngài, nhưng để Ngài được tỏ mình ra với Israel, nên tôi đã đến làm phép rửa trong nước".
Và Gioan đã làm chứng rằng: "Tôi đã thấy Thánh Thần như chim bồ câu từ trời đáp xuống và ngự trên Ngài. Về phần tôi, tôi đã không biết Ngài. Nhưng Đấng sai tôi làm phép rửa trong nước phán bảo tôi: 'Ngươi thấy Thánh Thần ngự xuống trên ai, thì đó chính là Đấng làm phép rửa trong Chúa Thánh Thần'. Tôi đã thấy và tôi làm chứng: chính Ngài là Con Thiên Chúa".
Đó là lời Chúa.
M. SAO KHUÊ
GẶP ĐỨC GIÊ-SU
Tôi đã gặp Đức Giê-su
Con Chiên Thiên Chúa, làm người trần gian
Đưa vai gánh cả tân toan
Gánh muôn tội lỗi, gánh ngàn khổ đau
Cũng gieo neo, bước cơ cầu
Cũng cam bèo bọt bể dâu phận người
Chỉ vì yêu lắm mà thôi
Muốn người yêu đẹp rạng ngời quang vinh
Lòng tôi đã hiểu sự tình
Con Chiên Thiên Chúa hy sinh cứu đời
Cứu người và cứu cả tôi
Hồng ân thương xót diệu vời biết bao
Đời tôi, thắm đẹp muôn màu
Bởi, là họa ảnh dạt dào tình thương
Khiêm nhường tỏa ngát thiên hương
Theo tôi trên khắp nẻo đường chứng nhân
Ngàn đời xin trọn tri ân
Lòng tôi hớn hở một lần, thiên thu
Trong Người, trong Đức Giê-su
Cho tôi uống cạn chén yêu diệu kỳ….
M. Sao Khuê,13-01-2016
HƯƠNG NAM
CON CHIÊN HÁT
Con chiên hát bài tình ca khiêm nhượng
Giai điệu trầm, đẹp âm hưởng dân gian
Lặng hơi xuân diệu khúc thánh rỡ ràng
Im tiếng hạ kỳ cung phàm tăm tối
Con chiên hát bài tình ca gánh tội
Sớm mai hồng đàn trẩy hội bên sông
Trời tưng bừng nhạc vọng chín tầng không
Đất chới với thơ reo mười phương viễn
Con chiên hát bài tình ca dâng hiến
Lời tình yêu khắp bốn biển vang xa
Ơn cho đi thân tinh tuyết ngọc ngà
Quà nhận lại lòng dửng dưng, tồi tệ
Con chiên hát bài tình ca sát tế
Nhục thể này nên của lễ toàn thiêu
Đẹp ý trời tuôn đổ phúc tình yêu
Vừa lòng đất hứng tràn ơn cứu rỗi
Xin tạ ơn Con Chiên hiền quá đỗi
Chết vì yêu, vì gánh tội đời con
Xin tiến dâng chút hơi thở ngày còn
Cùng Chiên Hát bài tình ca Thập Giá
Hương Nam
TÔI ĐÃ THẤY
Tôi đã thấy, đây Con Chiên Chiên Chúa
Gánh tội nhân gian, đi giữa trần gian
Thánh cao sang bỗng đày đọa tân toan
Phàm thấp kém nên điệu đà rạng rực
Tội tình phàm, thánh mang đi nhẫn nhục
Hồng phúc thánh, phàm nhận lại hân hoan
Không vì yêu, trời nào dám trao ban
Cả quí tử cũng không hề tiếc nuối
Tôi đã thấy một tình yêu đắm đuối
Mãi chạnh lòng chốn mê muội, lầm than
Ý chân tâm trải như nắng lụa vàng
Lời thiện chí tràn tựa mưa tơ thắm
Tôi đã thấy một tình yêu đẹp lắm
Đưa bàn tay khẽ chạm nỗi đau đời
Đôi mắt mù làm thơ lúc chiều rơi
Bàn tay bại nắn hình khi đêm xuống
Tôi đã thấy một tình yêu khiêm nhượng
Cúi sâu mình thờ phượng Chúa chí cao
Một đau thương máu hiến tế tuôn trào
Muôn hạnh phúc tình dâng trao vọt chảy
Tôi đã thấy một tình yêu điên dại
Yêu và yêu cho đi mãi vì yêu
Dẫu ai kia hờ hững muôn muôn chiều
Dù kẻ ấy dửng dưng vạn vạn thưở
Khi đã yêu, sẽ là thương và nhớ
Bất chấp đời một gánh khổ bi thương
Đến với nhau nâng chén đắng thê lương
Vui cùng cả chuốc ly tình say khướt
Tôi đã thấy người yêu tôi xa trước
Mà ngàn năm tôi chửa nói lời yêu
Quỳ khiêm cung xin khoan dịu thật nhiều
Lỗi tự phụ cậy thứ tha thái quá
Tôi đã thấy người yêu tôi đói lả
Cho thật nhiều nhận lại chẳng bao nhiêu
Con Chiên Thiên Chúa, thánh hóa tiêu điều
Phàm tục tử tôi, mỹ miều sáng láng
Hương Nam
HỒ GIANG A
NƠI TẾ SINH
Nơi tế sinh,
ấy bàn thờ
Lời kinh trầm lắng, hương thơ ngút ngàn
Con chiên vô tội, đa mang
Trên lò lửa mến ruộm vàng tiến dâng
Thay lời chúc tụng, tri ân
Là tình hy hiến toàn thân cho đời
Nơi tế sinh, chỗ tơi bời
Mù lòa, tù tội, tàn hơi, nghèo nàn
Một mùa thờ phượng sang trang
Chúa là ai ấy trong ngàn người dưng
Hoa vui, lá hát, cỏ mừng
Không gian nhã nhạc chín từng thơm hơi
Ô kìa góc bụi tanh hôi
Co ro kiếp khổ ấy nơi Chúa gần
Còn con? Vẫn ngại dấn thân
Nơi con thờ phượng phải ngần cao sang
Con quên Chúa ở bìa làng
Bên lề xã hội, đầu đàng ô nhơ
Nơi tế sinh, ấy bàn thờ
Lời kinh trầm lắng, hương thơ ngút ngàn
ả giang hồ
CON CHIÊN
Đi tìm cho được con chiên
Chết thay cho lão tuần phiên tội tình
Tìm hoài trong cõi nhân sinh
Vẫn chưa tìm được cứu tinh sẵn lòng
Ngờ đâu giữa buổi sầu đông
Có người nghèo khổ chia đồng xu đôi
“Sống đi ! Đừng vội qua đời
Dẫu là một chén cầm hơi cũng mừng”
Ngờ đâu, trong thoáng ngập ngừng
Mới hay đời lão chưa từng bẻ đôi
Hóa ra trong mỗi con người
Có ơn thánh sủng chuộc đời cho nhau
Tìm con chiên ở nơi nao
Chính trong lòng mến dạt dào Giê-su
Con Chiên Gánh Tội trần đời
Gánh ai chịu gánh cho người long đong
Cho con xin chút chạnh lòng
Biết chia, biết bẻ, cảm thông, dịu hiền
Cho con nên giống Con Chiên
Con chiên ngoan đạo hiến mình vì yêu
ả giang hồ
CON CHIÊN GIANG HỒ
Rừng chiều vắng,
một cõi riêng
Dường tim thoi thóp, con chiên giang hồ
Xì xầm trong đám lá khô
Một tên tục tử lõa lồ lâm chung
Tưởng như số tận kiếp cùng
Không ai nhớ tới lạnh lùng đời hoa
Tưởng rằng tan cuộc bôn ba
Về trong hư huyễn phôi pha nghìn trùng
Rừng chiều vắng, cõi uông mung
Phù vân từ giã, nhớ nhung tiêu điều
Cô liêu, tàn tạ, cô liêu
Còn ai điên dại tiếng yêu giang hồ
Nghe thương thân, lạnh huyệt mồ
Thương tro bụi, kiếp tội đồ về không
Đâu đây nhạc ngựa phiêu bồng
Cỗ xe tiễn biệt ánh hồng xuân xưa
Một đời sương nắng gió mưa
Chiều trong rừng vắng lưa thưa giọt sầu
Còn ai nữa, gọi tên nhau
Thôi thì cứ để về đâu cứ về
Giang hồ nào có làng quê
Có chăng mấy cõi não nề bi thương
Bỗng nghe có tiếng lạ thường
Tiếng Chiên, cảm cảnh, tỏ tường, mùi chiên
Con Chiên khiêm hạ dịu hiền
Từ bi cúi xuống, vác liền lên vai
Ôi khoan thay! Ôi nhân thay!
Giã ngày rừng vắng, về ngày Thánh Đô
ả giang hồ
HÃY DỬNG DƯNG
Khi em còn nghĩ tới nỗi đau của mình
Hẳn em không còn thời gian
nhớ đến nỗi đau của người khác
Khi em còn lo cho tên tuổi mình
bay lên trời cao ngất
Hẳn còn dám nhớ tới ai
đang quì rạp dưới chân đời
Khi em vỗ ngực kiêu hãnh
mình đạo đức tuyệt vời
Cũng là lúc rẻ khinh
bao con người kia phàm phu tội lỗi
Khi em tự thấy mình
không có điều chi phải sám hối
Cũng là lúc em đòi hỏi ai kia
phải đấm ngực ăn năn
Nếu chuyện ăn ngon mặc đẹp
là chuyện em phải bận tâm
Thì làm sao
em để lòng tới đám bần dân đói ăn, rách rưới
Nếu em phải ghét cay ghét đắng
người hay chê hay chửi
Thì đến bao giờ
em mới mở lời ca ngợi được ai
Thôi nhé em !
Hãy dửng dưng
trước nỗi đau, bệnh tật, bất hạnh của chính mình
Nhưng đừng dửng dưng
trước nỗi đau, bệnh tật, bất hạnh của người khác
Hãy thản nhiên
trước khả năng, tên tuổi của mình với bao thành đạt
Đừng thản nhiên
trước nỗ lực hết mình của tha nhân
Thôi nhé em !
Nếu Con Chiên Thiên Chúa
chẳng chịu quên mình
Thì sẽ không có ai trên trần gian này
được Thiên Chúa nhớ đến
ả giang hồ
EM ĐAU
Em đau, còn có người đau
Buồn sầu còn có người sầu hơn em
Chỉ một vòng, góc phố quen
Em chưa đến nổi bạc đen kiếp người
Sao vắng chi, một nụ cười
Tiếc gì không mở một lời tạ ơn
Không bỏ đi, thói giận hờn
Trách trời, em có vui hơn chút nào
Chuồn chuồn đậu ở bờ ao
Bay vừa, bay thấp, bay cao tùy thời
Huống chi ái nữ Vua Trời
Sao không hiểu được ý Người yêu em
Chút đau, em sẽ dịu hiền
Nhớ người vật vã triền miên bên đời
Chút đau, quà tặng tuyệt vời
Cho em còn nhớ kêu trời, em đau!
ả giang hồ
BA CHUÔNG
LỄ DÂNG ĐẸP Ý CHA
TV 39
Nơi Chúa, con trông cậy
Với niềm tin sắt son
Chúa nghiêng về phía con
Nghe kinh cầu lời khẩn
Bài tình ca vô tận
Đặt vào miệng lưỡi con
Thơ thờ phượng kính tôn
Ca mừng Danh Thánh Chúa
Hy lễ từ muôn thủa
Con chiên tơ thơm nồng
Mà Chúa không hài lòng
Thì nầy đây con đến
Làm con chiên tế hiến
Cả linh hồn, xác thân
Đền thay tội nhân trần
Chúa mỉm cười, vừa ý
…..
Lễ tế nào tuyệt mỹ
Hơn lễ thí mạng yêu
Làm con chiên dám liều
Động lòng trời, thương xót
Đắng cay thành dịu ngọt
Tội lỗi hóa phúc thiêng
Xin tạ ơn Con Chiên
Đã vì yêu, nên nỗi….
Ba Chuông
CÓ GÌ
Có gì lộng lẫy lắm đâu
Chỉ là hạt bụi bay mau về ngàn
Có gì hơn mảnh hồn hoang
Thoáng qua vò võ đêm tàn bơ vơ
Có gì là nhạc, là thơ
Bồng bông vô nghĩa trước bờ tử sinh
Có gì sạch, có gì tinh
Chỉ toàn gian dối tội tình nhớp nhơ
Có nhung gấm, có lụa tơ
Cũng như mây phủ bóng mờ xấu xa
Có gì cũng chỉ phù hoa
Một làn hương thoảng bay xa cuối trời
Đáng đâu ơn chuộc tội đời
Mà Con Thiên Chúa xuống nơi phàm hèn
Làm người, hóa kiếp con chiên
Bằng lòng sát tế lễ thiêng dâng trời
Cho con xin cảm tạ Người
Một mai hạt bụi về nơi vĩnh hằng
Ba Chuông
CHÙM THƠ 307
CN 3 TN A 22-01-2017
PM. CAO HUY HOÀNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu (Mt 4, 12-23)
Khi ấy, nghe tin Gioan bị nộp, Chúa Giêsu lui về Galilêa. Người rời bỏ thành Nadarét, đến ở miền duyên hải, thành Ca-pharnaum, giáp ranh đất Giabulon và Nepthali, để ứng nghiệm lời đã phán bởi miệng tiên tri Isaia rằng: "Hỡi đất Giabulon và đất Nepthali, đường dọc theo biển, bên kia sông Giođan, Galilêa của ngoại bang! Dân ngồi trong tối tăm đã thấy ánh sáng huy hoàng; ánh sáng đã xuất hiện cho người ngồi trong bóng sự chết".
Từ bấy giờ, Chúa Giêsu bắt đầu rao giảng và nói: "Hãy hối cải, vì nước trời đã gần đến!"
Nhân lúc Chúa Giêsu đi dọc theo bờ biển Galilêa, Người thấy hai anh em là Simon, cũng gọi là Phêrô, và Anrê, em ông, cả hai đang thả lưới dưới biển, vì hai ông là ngư phủ. Người bảo hai ông rằng: "Các ngươi hãy theo Ta, Ta sẽ làm cho các ngươi trở thành những ngư phủ lưới người ta". Lập tức hai ông bỏ lưới đó mà theo Người. Đi xa hơn một đỗi, Người lại thấy hai anh em khác là Giacôbê con ông Giêbêđê, và Gioan em ông đang vá lưới trong thuyền với cha là Giêbêđê. Người cũng gọi hai ông. Lập tức hai ông bỏ lưới và cha mình mà đi theo Người.
Và Chúa Giêsu đi rảo quanh khắp xứ Galilêa, dạy dỗ trong các hội đường của họ, rao giảng tin mừng nước trời, chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền trong dân.
Đó là lời Chúa.
M. SAO KHUÊ
BỎ MỌI SỰ
Bỏ mọi sự mà đi theo Chúa
Để Chúa là tất cả đời con
Tâm hồn thanh thoát bình an
Và niềm hạnh phúc hân hoan muôn đời
Ôi lý tưởng tuyệt vời khôn ví
Bởi Chúa hằng để ý thương yêu
Gọi đúng tên, một buổi chiều
Biển xanh lắm cá, thủy triều nhấp nhô
Nào dễ bỏ cơ đồ, sự nghiệp
Đã bao đời, bấy kiếp xưa nay
Vậy mà chỉ một tỏ bày
Lòng con nghe đã ngất ngây ân tình
Nào dám đâu tự mình kỳ diệu
Nếu không là thần khí sáng soi
Khi chưa thấu hiểu rạch ròi
Mà chân cứ bước theo Người về xa
Nơi biển thẳm bao là sóng vỗ
Chốn trùng khơi bão tố triền miên
Tìm đâu được phút bình yên
Nếu không tin tưởng uy quyền toàn năng
Đã có lúc bỏ thuyền, buông lái
Bởi thèm thuồng thoải mái lả lơi
Biết con yếu đuối hư đời
Thương con Chúa khẽ bao lời cảm thông
Ai bền vững một lòng theo Chúa
Cũng nhờ Người tha thứ, khoan dung
Tạ ơn Thương Xót vô cùng
Giúp con can đảm bỏ buông từng ngày…
M. Sao Khuê, 16-01-2017
TRONG VÒNG TAY THƯƠNG XÓT
Em cứ ngỡ chiều đi rất vội
Chẳng nhùng nhằng chờ đợi chi em
Đêm vô duyên nhoài mình vào tối
Hiểu phận đời lụa đã hom hem
Em cứ ngỡ thời gian còn mãi
Nhưng hôm qua vĩnh viễn xa rồi
Và hôm nay chỉ còn dấu ái
Ngọt ngon nào hóa đắng bờ môi
Em cứ ngỡ ai cùng lối bước
Người với nhau vạn phước dài lâu
Có ngờ đâu kẻ sau người trước
Ai cùng ai chung lối qua cầu ?
Em cứ ngỡ về đâu, đâu đó
Cũng chỉ là huyệt mộ cô đơn
Nghe trong tim lời yêu bày tỏ
Người đón em ở cuối con đường
Em cứ ngỡ rồi Người sẽ hỏi
Bấy mùa đời em đã yêu chưa
Nhưng chỉ có vòng tay biết nói
Ôm em yêu, biết rõ, hiểu thừa…
M. Sao Khuê, 17-01-2017
GÃ TUẦN PHIÊN
ĐÁP TÌNH XUÂN ĐI EM
Ai người mừng đón mùa xuân
Riêng em còn mãi bâng khuâng, thẹn thùng
Chẳng vì chưa dám bỏ, buông
Giấc đông mù mịt dưới truông phàm trần
Bao mùa xuân, bấy ngại ngần
Sợ câu từ giã phù vân vội vàng
Nắng xuân chiếu xuống hồn hoang
Mà lòng ngơ nghễnh mênh mang bóng sầu
Thời gian cứ chảy về đâu
Em còn mặc áo bạc màu cổ xưa
Lời tình xuân, mãi thân thưa
Chưa nghe đáp trả cho vừa lòng yêu
Thôi nhé em, đổ bóng chiều
Nghiêng con nắng lụa, ánh thiều hồng ân
Từ xa xôi, xuống rất gần
Chờ em nghênh đón mùa xuân an bình
Bước mau ra khỏi lòng mình
Cho xuân mầu nhiệm tái sinh cuộc đời
Bỏ buông tro bụi phận người
Tình xuân vĩnh cửu rạng ngời hồn em
Gã Tuần Phiên, 17-01-2017
HỒ GIANG A
CHUYỆN LẠ CÓ THẬT
Xưa nay sống ở trên đời
Chẳng ai thương quí loại người cùng đinh
Ai nghèo khổ, bị rẻ khinh
Ai hư đốn, ai tội tình, tránh xa
Từ khi Chúa hóa người ta
Mới nghe có chuyện đến nhà bần nhân
Kẻ cơ cùng, nên bạn thân
Ai tội lỗi, đến rất gần, xót thương
Cao sang xuống giữa đời thường
Tìm ai bé nhỏ khiêm nhường đơn sơ
Biết mình tội lỗi nhớp nhơ
Thành tâm sám hối mong chờ thứ tha
Xưa nay trong cõi người ta
Giàu sang, trí thức vẫn là trọng hơn
Chúa thì không!
Chúa luôn quí chuộng tấm lòng khiêm cung
Có phú quý, có bần cùng
Không gì sánh nổi khoan dung của Ngài
Thương ai, Ngài gọi, chọn ai
Không ai cản nổi Ngôi Hai, Chúa Trời
Tạ ơn Chúa đã kêu mời
Chúng con hết thảy vốn người lương dân
Cho tham gia, cho dự phần
Công trình cứu rỗi thế nhân tội tình
Dám xin xét lại lòng mình….
ả giang hồ, 20-01-2014
THỜ PHƯỢNG CHÚA
Xưa kia thờ cúng ông bà
Kính tôn, vâng phục mẹ cha trên đời
Nay con thờ phượng Chúa Trời
Kính ơn tiên tổ, ơn người dưỡng sinh
Con đã hiểu, một cuộc tình
Chúa là Chúa cả quyền linh khôn vời
Đã thương tạo dựng đất trời
Trăng sao tinh tú, loài người đẹp xinh
Cuộc tình nối tiếp cuộc tình
Mẹ Cha nối tiếp công trình thương yêu
Cho con xinh đẹp mỹ miều
Giống hình ảnh Chúa cao siêu trên trời
Nhờ ơn Chúa xuống làm người
Xuống trần hèn mọn, tận nơi khổ sầu
Tạ ơn tình Chúa dạt dào
Chọn người khiêm nhượng thương trao tình nồng
Con xin tin kính hết lòng
Chúa là cha mẹ, là ông, là bà
Có từ muôn thưở rất xa
Ông bà cha mẹ cũng là thọ sinh
Xin dâng Chúa, trọn chữ tình
…..
ả giang hồ, 22-01-2014
BA CHUÔNG
NGƯỜI LƯƠNG
Là người lương em vẫn luôn thực hiện
Điều tốt lành, việc từ thiện sẻ chia
Người người nhìn em đôi mắt phân lìa
“Chưa có đạo, bên trời kia tăm tối”
Làng em ở mang danh làng lầm lỗi
Đất hồn nhiên nào có tội gì đâu
Sao bỗng dưng đất tòng phạm với người?
Mà người lương, vẫn nụ cười lương thiện?
Nhớ Galilê… có con đường ra biển
Từ ngàn xưa bị nguyền rủa rẻ khinh
“Đám lương dân vướng mắc bao tội tinh
Đâu xứng với đất Giu-đa chính đạo”
Ai biết ảo hay thực, thực hay ảo
Con mắt người đời chắc đã đúng đâu
Đất mang tiếng tăm tối đã từ lâu
Nay ánh sáng bừng lên bao rạng rỡ
Là người lương khát khao từ muôn thưở
Nên trọn lành, nhờ sám hối thành tâm
Chúa thương người sống khiêm nhượng thiện chân
Gọi theo bước gieo niềm tin ánh sáng
Đến hôm nay, tình vẫn còn chiếu rạng
Chúa chẳng chê đất lỗi hay người lầm
Khi khiêm cung quì sám hối thành tâm
Tin nơi Chúa, tin Phúc Âm sự sống
Tạ ơn Chúa, con, người lương khát vọng
Chúa gọi về làm nhân chứng tình yêu
Ba Chuông
EM ĐI CHỢ TẾT
Em đi chợ tết vui không?
Nhớ mua anh một đóa hồng tặng… em
Chúc mừng hạnh phúc ấm êm
Từ em ta đã có thêm con người
Để trần gian, thêm nụ cười
Thêm tiếng hát, thêm lệ rơi, bi hùng
Để cuộc đời, biết thủy chung
Cách xa nhung nhớ, trùng phùng mừng vui
Biết đắng cay, biết ngọt bùi
Biết chia, biết bẻ cuộc đời cho nhau
Biết tiến dâng, hương ngạt ngào
Niềm Tin Cậy Mến muôn sau không tàn
Tin nhau, tin Chúa cao sang
Nhờ nhau, trông cậy vững vàng vào nhau
Yêu vui sướng, yêu buồn đau
Đẫm mồ hôi máu thắm màu Chúa yêu
Em đi chợ tết mua nhiều?
Nhớ mua anh giỏ tình chiều… tặng em…
Ba Chuông
HƯƠNG NAM
ÁNH SÁNG NGƯỜI
Lòng em,
một cõi tối rợn rùng
Bởi những ngọn đèn kiêu hãnh
không bao giờ là ánh sáng
Chẳng khác chi
chiếc đèn pha xe ngược chiều chiếu loáng
Chỉ để một mình đi,
chẳng soi lối đời ai
Chiếc đèn pha
làm lòa mắt cả nhân loài
Lời khoa trương tự phụ
sáng một thoáng bay, rồi tối
Ai đổi cho em chiếc đèn không gian dối
Để em thật thà
nhìn thấy tội mà sám hối ăn năn
Có một người từ cõi rất xa xăm
Đến với em, với đất em
đã bao ngàn năm chịu tiếng đời nguyền rủa
Người là người mang cõi lòng của Thiên Chúa
Có ánh sáng vô cùng
tự cõi thẳm ở bên trong
Người cho em
ánh sáng thực, một Vầng Hồng
Soi chiếu em
thấy lòng mình những cuồng ngông điên dại
Bởi em chẳng biết thế nào là chân lý là lẽ phải
Mà cứ tưởng mình là vĩ đại, cứ huênh hoang
Tạ ơn Người đã xuống cõi trần gian
Mang kiếp đời thường
đầy hàm oan, đầy đau khổ
Đi đến nơi đâu,
ánh sáng Người rạng ngời đến đó
Ánh sáng tình yêu
dành cho ai khao khát gặp Người,
nghe tiếng gọi
bỏ mọi sự mà theo Người
Xin cho con chút ánh sáng của Người
Lạy Đức Giê-su, Ngôi Lời ánh sáng
Hương Nam
ĐÓN XUÂN
Sao em không còn xôn xao đón tết
Như thưở ấu thơ, ngờ nghệch, vô tư
Sao không hát lên, sao không mỉm cười
Mùa xuân đến cho người người muôn lộc
Lộc trẻ thơ đẹp hình hài dáng vóc
Rạng rỡ, hồn nhiên tuổi ngọc tuổi hoa niên
Trong nôi gia đình, tổ ấm bình yên
Ầu ơ ví dặm, lời Mẹ hiền ru hát
Lộc thanh xuân, nụ tầm xuân thơm ngát
Nụ hồng nhung, hương ấm áp tình yêu
Thoáng thoi đưa mà kỷ niệm mỹ miều
Hò với hẹn, khát với mong, nhung nhớ
Lộc rất thánh xuân dâng tình bỡ ngỡ
Chén rượu bồ đào, chồng vợ chung nhau
Cạn cùng nhau chén đắng, chén ngọt ngào
Hạnh phúc nào chẳng vui sầu pha lẫn
Lộc hồng ân khi bóng chiều ngớ ngẫn
Chẳng muốn rơi mà vẫn thản nhiên rơi
Bài tình xuân ai hiểu được ý, lời
Mùa vọng mới mừng vui chờ xuân mới
Xin tạ ơn Tình Yêu hương diệu vợi
Nhịp thời gian, đều nhịp với hồng ân
Mỗi mùa xuân, mỗi bước tới thật gần
Xuân Vĩnh Cứu, trong Chúa Xuân vĩnh cửu
Hương Nam
KHIÊM NHƯỜNG, YÊU THƯƠNG
Chúa có thể làm cho loài sỏi đá
Trở thành con cái thánh A-bra-ham
Chúa có thể làm cho điều bé nhỏ
Nên lớn lao, vĩ đại, phi thường
Bởi Đức Khiêm Nhường
Bởi Tình Yêu Thương
Duy chỉ có nơi tấm lòng Thiên Chúa
Chúa có thể làm cho lời nguyền rủa
Thành tự hào, thành vinh dự triền miên
Nỗi đau thương, tan nát bởi lụy phiền
Thành niềm vui, bình an trong hy vọng
Chúa có thể làm cho nơi hèn mọn
Trở thành nơi Chúa chọn để dung thân
Đất góc gai nên màu mỡ xinh ngần
Lòng chai đá hóa nhũn mềm đẹp lạ
Chúa có thể làm cho người đánh cá
Thành tông đồ đi loan báo Tin Vui
Kìa sự chết, nỗi mất mát, ngậm ngùi
Thành sự sống, niềm trùng phùng, vui vẻ
Bởi Chúa xuống thân phận người nhỏ bé
Để người lên vị trí thánh cao sang
Đức Khiêm Cung Thiên Chúa đã rỡ ràng
Lòng Yêu Thương Nước Trời nay vinh hiển
Kìa ánh sáng bình minh đang xuất hiện
Và tối tăm tan biến khỏi trần gian
Triều đại Nước Chúa, muôn phúc bình an
Cho ai khiêm cung, thành tâm sám hối
Xin cho con biết mình, người có tội
Tội kiêu căng cao như núi ngất trời
Nhưng dễ gì sám hối được Chúa ơi
Xin thương xót ban ơn Người phù trợ
Hương Nam