Cái Lạnh Đêm Giáng Sinh

Đăng lúc: Thứ tư - 24/12/2014 23:31 - Người đăng bài viết: Ban Truyen Thong
“Chúa Giáng trần, tôi tin chắc rằng Chúa sẽ ban ơn bình an cho toàn thể nhân loại. Chúa là vua tình yêu, sẽ chỉ cho chúng ta biết yêu thương nhau. Chỉ có tình yêu mới mang lại hạnh phúc cho nhau. Noel về sẽ không còn ai phải thiếu thốn tình thương, không còn những em mồ côi không nơi nương tựa, sẽ không còn cô bé bán diêm nữa, sẽ không còn ai chết vì lạnh nữa.”
 
CÁI LẠNH ĐÊM GIÁNG SINH - TÌNH NGƯỜI CHƯA ĐỦ

Giữa cái lạnh của những ngày đêm đông làm tôi lại nhớ đến hình ảnh tội nghiệp và đáng thương của cô bé bán diêm. Em sinh ra trong gia đình không đầy đủ như bao người khác. Khi đọc tác phẩm “Cô bé bán diêm”  của nhà văn Andersen làm tôi đã không ngừng xúc động, rơi nước mắt, một tác phẩm trường kì để lại dấu ấn mỗi khi Giáng Sinh về, vào mùa đông giá rét.

Đêm giáng sinh, cái rét cắt da cắt thịt cứ len lỏi khắp mọi ngõ ngách, nẻo đường . Cái lạnh vốn dĩ thật tàn nhẫn, và nhất là đối với những tâm hồn cô đơn, nó lại càng như chiếc roi quất từng nhát vào tim. Gió lại tràn về, khiến tôi  buồn xao xuyến – chao đảo nghiêng mình, không một ai sinh ra được phép chọn cho bản thân mình một địa vị, một gia đình như thế nào và tôi cũng thế. Tôi hạnh phúc khi được Chúa ban ơn được làm con của mẹ tôi, Em thì khác, trước kia em cũng có một gia đình đầm ấm, nhưng nay khi mẹ mất em phải sống với người Cha nát rượu thường đập đánh em khi không bán được que diêm nào. Dưới cái lạnh buốt tim,màn sương dày đặc đôi chân bé síu phải đi khắp thành phố bán diêm,đôi chân muốn ngục ngã vì mệt mỏi, thâm tím vì em đi chân trần, lạnh buốt vì đôi dép của em bị bọn trẻ giấu đi.Em chỉ mang một lớp áo mỏng manh,đầu trần và đôi bàn tay run lên lạnh giá …khi đọc tới đoạn này tim tôi có gì đó khó tả,một cô bé với thân hình nhỏ nhắn,đôi chân thật yếu ớt để tiếp tục bước trên đời này, không một người thân bên cạnh giữa cái lạnh buồn không tên ấy thật đáng thương!Dưới cái lạnh ấy em vẫn bước đi bán từng que diêm, ánh mắt em như cầu xin những người đang dạo chơi mua cho em vài que diêm để em mau chóng về nhà, nhưng tiết trời đã lạnh, lòng người lại càng lạnh hơn, không ai thèm quan tâm, đếm xỉa gì tới em. G vẫn thổi heo hút, bóng người mỗi lúc một thưa dần chỉ còn em, chỉ còn em một mình lang thang dưới cái thành phố xa lạ. Em thèm được như bao đứa trẻ khác,có cha có mẹ mọi người quây quần hạnh phúc bên bếp lửa ấm áp,khi đôi chân muốn bước tiếp để bán được diêm rồi trở về nhà nằm vùi trên chiếc giường tồi tàn. Em khát khao được trở về nhà nhưng em sợ lắm, em sợ những tiếng mắng nhiếc, những trận đòn vô tâm của người thân yêu duy nhất đối với em trên cõi đời dành cho em đó là người cha nát rượu của em khi chưa bán được que diêm nào.
Lê thê trên con đường dài, bụng đói, khát nước, lạnh run lên vì những luồng gió,em đã tìm một góc khuất của cái thành phố to lớn ấy, em ngồi đấy đốt từng que diêm, mỗi một que diêm được em thắp sang làm một khao khát ...
 
Em đánh liều quẹt một que diêm. Diêm bén lửa thật nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biếc đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt bàn tay em chạm vào ngọn lửa đang cháy em cảm thấy ấm áp như đang ngồi gần lò sưởi cái hạnh phúc ấy không được bao lâu thì ánh sáng nhỏ nhoi ấy vụt tan biến.

Đôi mắt bần thần và hụt hẫng trên tay em vẫn còn đang cầm que diêm đã tàn.Em cũng quyết định bật que diêm thứ hai lần này khi que diêm cháy sáng là một bàn ăn thịnh soạn hiện ra trước mắt em, toàn những thứ mắc tiền và có một con ngỗng quay,một ước mơ nhỏ bé xuất hiện trong em là được ăn cùng gia đình. Rồi... que diêm vụt tắt; trước mặt em chỉ còn là những bức tường dầy đặc và lạnh lẽo.Thực tế đã thay thế cho mộng mị: chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu và mấy ngừơi khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm.
 
Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thấy hiện ra một cây thông Noel. Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng hiện ra trước mắt em. Em với đôi tay về phía cây... nhưng diêm tắt. Tất cả những ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời. “Chắc hẳn có ai vừa chết” em bé tự nhủ, vì bà em, người hiền hậu độc nhất đối với em, đã mất từ lâu, trước đây thường nói rằng: "Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thiên Chúa.”
Em quẹt một que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng là bà em đang mỉm cười với em. Bà ơi ! Em bé reo lên, cho cháu đi với ! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Noel ban này, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này; trước kia, khi bà chưa về với Thiên Chúa chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao ! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn cháu sẽ được gặp lại bà; bà ơi! cháu van bà, bà xin với Chúa chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.Que diêm tắt phụt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biết mất.Thế là em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Em muốn níu bà em lại ! Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đã về với Thuợng đế.Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt,mọi người vui vẻ ra khỏi nhà.Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giáng sinh. Ngày mồng một đầu năm hiện lên là tử thi em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: "Chắc nó muốn sưởi cho ấm!." Nhưng chẳng ai biết những cái kỳ diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm.
Mùa Giáng sinh nữa lại về, tôi miên man nghĩ đến những cảnh đời như cô bé bán diêm, đói, khát, lạnh không ai quan tâm, cha em nát rượu đánh đập em. Tình người đã lạnh mà tình thân lại càng buốt giá. Trong cảnh huy hoàng, ấm cúng của đêm Giáng sinh không biết còn bào nhiêu cô bé bán diêm mồ côi nữa. Chính Chúa Hài đồng cũng phải sinh ra nơi hang bò lừa vì thiếu tình thương của con người. Vậy sao chúng ta không giang đôi tay của mình để nắm chặt lại với nhau, sao chúng ta không san sẽ những gì gọi là tính thương, dẫu biết mỗi chúng ta là một cô bé bán diêm của cuộc đời này nhưng hãy là những cô bé bán diêm có ý nghĩa cho cuộc đời này .

Chúa Giáng trần, tôi tin chắc rằng Chúa sẽ ban ơn bình an cho toàn thể nhân loại. Chúa là vua tình yêu, sẽ chỉ cho chúng ta biết yêu thương nhau. Chỉ có tình yêu mới mang lại hạnh phúc cho nhau. Noel về sẽ không còn cảnh ly tán trong gia đình, không còn những em mồ côi không nơi nương tựa, sẽ không còn cô bé bán diêm nữa, sẽ không còn ai chết vì lạnh nữa. Noel về được ở bên gia đình, người thân cùng nhau dùng một bữa cơm chung dù ngon hay dỡ thì mỗi người sẽ thấy được cái lạnh của đêm đông tan biến và trong niềm hân hoan mừng Chúa giáng sinh lại càng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn nữa. Chúng ta cũng hãy cùng nhau chia sẽ những gì mình có cho những người khổ cực và thiếu thốn trong mùa giáng sinh này để tình yêu đến từ trái tim  mỗi người sẽ là một ngọn nến để xua tan đi cái lạnh này và ơn bình an sẽ đến trên toàn nhân loại.

Tác giả: Maria Bùi Thị Phương Trinh
Giáp I - Gioan Tông Đồ - Giáo Xứ Hà Văn

 

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
 
Tin Giáo phận